CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù Bạch Phù không hiện thân, nhưng Đường Tuấn đã phát hiện anh ta núp nấp trong không trung, anh ta đang nhìn mình cười lạnh.  

Bạch Phù hiển nhiên còn không biết đến thuấn di, chắc hẳn anh ta đã sử dụng được kỹ năng thiên phú hoặc bí thuật mới có thể ẩn nấp trong không trung.  

Nếu như Đường Tuấn tinh thần lực không đạt cấp tám, chỉ sợ cũng không phát hiện được.  

"Không ổn!"  

Lúc Đường Tuấn nhìn phía không trung, trong lòng Bạch Phù trong lòng cả kinh: "Người này phát hiện ra mình, tinh thần lực thật sự lợi hại."  

Bạch Phù cũng quả quyết, lập tức bỏ đi, anh ta vừa suy nghĩ, con rồng giả do kiếm quang biến hóa lao về phía Đường Tuấn, kiếm khí mạnh mẽ gấp mấy lần luồng kiếm như trăng khuyết trước đó..  

Đường Tuấn khẽ quát, ngón tay vẫn cầm kiếm, ngón tay kia đan vào nhau tạo thành ngón kiếm, làm kiếm chỉ, đâm một kiếm vào Cổ Kiếm Tông.  

Vù vù vù.  

Giống như một thanh kiếm sắt bị chém vào một vùi khí cùn, một âm thanh nghiến răng vang lên.  

Sau một lúc, ánh kiếm của con rồng giả và ánh kiếm phát ra từ ngón kiếm của Đường Tuấn bị hủy bò.  

Nhưng sự tiêu hao sức mạnh của Bạch Phù lớn hơn rất nhiều so với Đường Tuấn, anh ta đã không còn duy trì được cơ thể của mình, thấp thoáng hiện ra trong không gian.  

"Trốn đi!"  

Bạch Phù bất an nhìn Đường Tuấn, nhanh chóng quay lại.  

Thiên phú mà anh ta tự hào không có chút chiếm ưu thế nào trước Đường Tuấn, không thể đánh lại anh, nếu còn đợi tiếp, anh ta có thể sẽ chết.  

Cơ thể của Bạch Phù giống như tia chớp, lao thẳng vào cầu thang dẫn lên tầng thứ bảy.  

Mọi người tại đó đều khiếp sợ, ngây ngốc tại chỗ, hai người Triệu Huyền và Hổ Ấp cũng như vậy.  

Sau khi khiếp sợ, Triệu Huyền mừng rỡ, nhưng sắc mặt Hổ Ấp lại biến đổi, muốn xông vào tầng thứ bảy.  

Ngay cả Bạch Phù cũng không phải đối thủ của Đường Tuấn, anh ta còn ở lại sẽ chắc chắn chết.  

Nhưng anh ta vẫn phản ứng chậm một chút, lúc anh ta vừa mới di chuyển, Đường Tuấn nắm lấy Triệu Huyền lao đến lối vào tầng thứ bảy, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Hổ Ấp: "Chết đi."  

Toàn thân Hổ Ấp run lên, sau đó cơ thể anh ta bắt đầu trượt xuống.  

Cơ thể anh ta bị cắt thành một đống thịt vụn khối rơi trên mặt đất, kể cả tinh thần cũng bị cắt như vậy.  

Nhưng điều rất kỳ quái là thi thể của Hổ Ấp mới trượt xuống mặt đất, đã lập tức biến mất không thấy.  

Mùi máu tanh nồng lan tràn khắp không gian, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả điều hoàn toàn thất thần.  

Bình luận

Truyện đang đọc