CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sắc mặt Đường Tuấn trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn muốn tôi ra tay sao?”  

Báo Tật Phong trầm ngâm một lát, thong thả lùi về phía sau, cuối cùng hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong tầm mắt mọi người.  

Mấy người thiếu nữ áo lam đều thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía Đường Tuấn.  

Sau một lúc giới thiệu, Đường Tuấn biết thiếu nữ đó tên là Khương Nghi, tiểu đội của cô ta là tiểu đội Chiến Thần.  

Đội trưởng là thanh niên có cảnh giới Thần Quân trung kỳ, tên là Lãnh Thiên Sơn.  

Mấy người khác cũng đều là thành viên của tiểu đội Chiến Thần.  

Đường Tuấn biết được trong chiến trường kỷ nguyên, căn cứ được chia làm khu vực an toàn và khu vực nguy hiểm.  

Dã ngoại hung thú rất nhiều, đều là cấp bậc cảnh giới Thần Quân.  

Mà tiểu đội Chiến Thần của đám người Lãnh Thiên Sơn chính là đội ngũ chuyên săn giết hung thú dã ngoại.  

Chuyến đi này của Lãnh Thiên Sơn vốn muốn săn giết báo Tật Phong, với thực lực của đội ngũ bọn họ săn giết báo Tật Phong có cảnh giới Thần Quân trung kỳ không khó khăn.  

Nhưng không ngờ con báo Tật Phong này dường như đã biến dị, thực lực còn mạnh hơn so với báo Tật Phong bình thường, điều này khiến cho bọn họ lâm vào hiểm cảnh.  

Nhưng may mắn Đường Tuấn đã ra tay kịp thời.  

“Anh vừa mới đến chiến trường kỷ nguyên sao?  

Sao lại đi một mình vậy, người dẫn anh đến đây đâu rồi, sao lại không đưa anh đến căn cứ?”  

Sau khi biết tình cảnh của Đường Tuấn, Khương Nghi liên tục hỏi.  

Đường Tuấn cười khổ một tiếng, nói: “Xem như tôi bị bọn họ vứt bỏ đi.”  

Đám người Khương Nghi càng tò mò, thực lực của Đường Tuấn tuyệt đối không kém.  

Có kẻ ngốc nào lại vứt bỏ người như vậy vậy.  

Lúc Khương Nghi hỏi đến vấn đề này, Đường Tuấn kiên quyết không đề cập đến quân diệt ma.  

Lãnh Thiên Sơn nhìn về phía mặt đất mênh mông, ánh mắt khẽ run lên, nói: “Chúng ta về căn cứ trước đi.  

Tôi cảm thấy vùng dã ngoại gần đây ngày càng nguy hiểm.”  

Thông qua đám người Lãnh Thiên Sơn giới thiệu, Đường Tuấn biết trong chiến trường kỷ nguyên có tổng cộng tám mươi căn cứ, phân biệt bằng tám chữ “Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang”, phía sau kèm theo số.  

Giống như căn cứ Lãnh Thiên Sơn bọn họ trở về được gọi là căn cứ Hồng Lục.  

Cấp bậc căn cứ cũng khác nhau, từ căn cứ “Thiên” cao nhất, đến kém nhất là “Hoang”.  

Mỗi một căn cứ đều có một cao thủ cấp bậc Tiểu Tôn Giả tọa trấn.  

Tọa trấn căn cứ Hồng Lục là một Tiểu Tôn Giả tên là Lâm Giang Tiên.  

“Tiểu Tôn Giả chính là những tu sĩ cảnh giới Thần Quân được công nhận có hy vọng đạt đến Tôn Giả, đều là cao thủ xếp hạng top một trăm trên bia kỷ nguyên.”  

Khương Nghi giải thích. 

Bình luận

Truyện đang đọc