CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Thiếu Trung nhanh chóng đứng dậy, nói: “Các vị, quán ăn này đã tiện nghi nhất trong trấn này rồi, ông chủ là người quen của tôi, cho nên mới có cái giá đặc biệt như này. Nếu như là những người khác đến đây, nhất định sẽ không dừng ở giá này đâu. Nếu các vị không ăn thì chỉ có thể ăn bánh quy và nước lọc, đến khi vào trong rừng già gặp phải nguy hiểm gì, chạy không nổi cũng đừng nói tôi không nhắc các vị trước.  

Mấy tên vệ sĩ nghe Đinh Thiếu Trung nói chuyện thì lập tức đứng dậy theo, mấy đôi mắt hổ trợn lên oán giận nhìn đoàn người, làm cho bọn họ im lặng ngay lập tức.  

Advertisement

“Mẹ nó. Thì ra tên họ Đinh này cũng không phải loại người tốt, vậy mà lại đưa chúng ta tới cái “hắc đi3m” này.” Ngô Hoàng Phi nhỏ giọng mắng một câu, nhưng không dám nói lớn tiếng. Tuy rằng anh ta tự cho là bản lĩnh không tệ, nhưng khi đối mặt với những tên vệ sĩ hung hãn kia, anh ta cũng chột dạ, đặc biệt là vào nơi như núi sâu rừng già thế này, nằm trên địa bàn đối phương, đối phương muốn chỉnh anh ta thì đúng là dễ như trở bàn tay.  

“Một đám nhà quê, không có tiền còn đòi đi du lịch.” Trương Văn Minh ngồi ở bàn chính cười khẩy nói.  

Cô gái tên Trần Lệ Lệ ngồi ở bên cạnh anh ta, đội mũ lưỡi trai, che lại hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn nhìn ra được là gái xinh thuộc hàng hoa khôi trường học.  

Vì Trương Văn Minh muốn thể hiện trước mặt Trần Lệ Lệ, cho nên đưa thực đơn ra, nói: “Hôm nay tôi mời cơm, đừng giành với tôi, đừng làm cho ông đây mất tâm trạng ăn cơm.”  

Trên mặt Đinh Thiếu Trung lóe lên vui mừng, lớn tiếng nói với mọi người: “Cậu Trương đã lên tiếng, mọi người còn không nhanh cảm ơn cậu Trương đi.”  

“Cảm ơn cậu Trương.” Tuy rằng mọi người có hơi khó chịu với lời của Trương Văn Minh, nhưng dù sao có thể tiết kiệm được một số tiền lớn, tất cả mọi người vẫn cười nói cảm ơn với Trương Văn Minh.  

Biểu cảm trên mặt Đường Tuấn vẫn rất bình tĩnh, với thân phận của anh lúc này, nếu phân cao thấp với Trương Văn Minh chỉ làm hạ thấp thân phận. Có điều vẻ mặt Ngô Hoàng Phi có hơi khó chịu, hiển nhiên là không thích kiểu thể hiện như Trương Văn Minh, nhỏ giọng nói: “Mẹ kiếp. Có tiền ghê gớm lắm à.”   

Anh ta nói câu này rất nhỏ, nhưng mà Đinh Thiếu Trung vẫn nghe thấy, lập tức sầm mặt xuống: “Anh thì là cái thá gì chứ. Ông đây mời anh ăn cơm, anh còn dám nói lung tung! Đáng chết!”  

Đột nhiên anh ta đập mạnh bàn, hùng hổ đi về phía bàn của Đường Tuấn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Ngô Hoàng Phi. Nếu là bình thường Trương Văn Minh nhất định sẽ không nổi giận vì chút chuyện nhỏ này, nhưng lúc này có người đẹp ở bên, làm sao anh ta có thể vứt bỏ mặt mũi để người khác khiêu khích mình chứ  

Đinh Thiếu Trung cũng biến sắc, nhanh chóng giữ chặt Trương Văn Minh, quát Ngô Hoàng Phi: “Hoàng Phi, còn không nhanh xin lỗi cậu Trương đi.”  

Ngô Hoàng Phi ngẩn ra, tuy rằng không muốn đắc tội Trương Văn Minh, nhưng lúc này đối phương đã leo lên đầu anh ta rồi, làm sao anh ta có thể nhịn được, lập tức đứng dậy, nhìn Trương Văn Minh, nói: “Nói cái rắm. Ông đây có tiền, bữa cơm này không cần người khác bố thí, không cần tên họ Trương này đến thương hại.”  

“Được, được, được!” Trương Văn Minh giận đến bật cười, châm chọc nói: “Không ngờ rằng anh rất kiêu ngạo.”   

Ngô Hoàng Phi đứng dậy cao hơn một mét tám, còn cao hơn Trương Văn Minh nửa cái đầu, cơ thể cường tráng mạnh mẽ, tạo cho người ta một áp lực vô hình. Lúc này Trương Văn Minh đã thấy hơi hối hận, nếu không phải vì muốn làm anh hùng trước mặt Trần Lệ Lệ, không dẫn theo vệ sĩ bên cạnh, thì hôm nay nhất định anh ta sẽ xử đẹp Ngô Hoàng Phi.  

Nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn có cách làm Ngô Hoàng Phi cúi đầu như trước, anh ta nhìn về phía Đinh Thiếu Trung, nói: “Ha ha, hướng dẫn viên Đinh, anh cảm thấy chuyện này nên làm sao đây?”  

Mồ hôi hột ứa ra như tắm trên trán Đinh Thiếu Trung, nhìn vẻ mặt cười như không cười của  là biết nếu hôm nay anh ta giải quyết không tốt chuyện này, e là sau khi ra khỏi đây, anh ta sẽ bị cậu cả Trương ghim thù. Vẻ mặt anh ta sầm xuống, cắn răng, rồi quát Ngô Hoàng Phi lần nữa: “Hoàng Phi, lập tức xin lỗi cậu Trương. Nếu không anh tự đi vào trong cánh rừng già này một mình đi.”  

“Đinh Thiếu Trung, ông đây đã trả tiền rồi.” Ngô Hoàng Phi nổi giận nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc