CHIẾN THẦN THÁNH Y

Quách Thịnh Minh suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết rõ. Nhưng tên Đồ Thành này là đại đệ tử của Cổ Sáng, nghe nói đã được Cổ Sáng truyền lại tất cả kỹ thuật của mình. Mấy năm trước, khi anh ta mới vào cảnh tông sư đã dám đánh nhau với một vị tông sư Thái Lan, cuối cùng còn đánh chết vị tông sư cao thủ kia nữa cơ. Mấy năm nay, không có tin tức anh ta ra tay ở đâu cả, nhưng thực lực chỉ sợ đã đến mức cao thâm khó lường rồi.”  

Anh ta nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh Đường, nếu không hay là ngài đi đâu tránh anh ta đi. Dù sao Đồ Thành cũng không phải người trong nước, không dám làm quá mức ở Việt Nam đâu. Chỉ cần anh tránh đi một thời gian, anh ta không thể tìm thấy anh thì chỉ có thể trở về Thái Lan mà thôi.”  

Advertisement

“Tôi biết rồi.” Đường Tuấn nói.  

“Anh Đường, thực lực của Đồ Thành tuyệt đối không kém tông sư đời trước được, ngài vẫn nên suy nghĩ thật kỹ một chút.” Quách Thịnh Minh nói xong câu đó rồi lập tức rời khỏi biệt thự Công viên Xanh.  

Đường Tuấn ngồi một mình một lát, trong mắt toát ra vẻ hừng hực ý chí chiến đấu.  

Tập đoàn Nam Nhật hôm nay vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng là nhân vật lớn của giới truyền thông và giới kinh doanh ở thành phố Vinh. Bởi vì nữa tiếng sau, chính là hội nghị tuyên bố chính thức mở bán thuốc mới - thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ của tập đoàn Nam Nhật với bên ngoài.  

Vì hội nghị phát hành hai loại thuốc này, đồng thời cam đoan thuốc mới vừa đưa ra thị trường có thể đạt được hưởng ứng tốt, Diệp Nam Nhật cũng tốn rất nhiều thời gian. Cho dù khoảng thời gian trước Thác Bạt Long đến ám sát ông ta, ông ta cũng không tạm dừng công việc.  

Trong một căn phòng ở tầng hai hội trường, Đường Tuấn ngồi đối diện với Diệp Nam Nhật, ở bên cạnh bọn họ là cửa sổ vách thủy tinh rất lớn, thuận tiện cho bọn họ nhìn thấy cảnh tượng của hội trường ở bên dưới nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy bọn họ.  

“Cuối cùng cũng đã đến bước này, bận bịu lâu như vậy chỉ để nhìn thấy ngày hôm nay.” Diệp Nam Nhật ấn ấn huyệt Thái Dương, cười nói.  

Đường Tuấn gật đầu, nói: “Trong khoảng thời gian này chú Diệp đã vất vả rồi.”  

Diệp Nam Nhật lắc đầu, nói: “Nên vậy. Hiện giờ nhà họ Đường cháu gặp nạn, nếu ngay cả chú cũng không giúp cháu, vậy còn có ai có thể giúp cháu đây.”  

Diệp Nam Nhật lấy ra một tấm thẻ ngân hàng bạch kim từ trong túi, đẩy tới trước mặt Đường Tuấn.  

Đường Tuấn khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.  

“Đây là hoa hồng thuộc về cháu trong mấy năm nay ở tập đoàn Nam Nhật. Hàng năm chú đều sẽ cho người chuyển vào một khoản tiền, đến bây giờ hẳn là khoảng ba mươi lăm nghìn tỷ.” Diệp Nam Nhật nói: “Tấm thẻ này đáng lẽ nên đưa cho cháu từ lâu, nhưng trước đó chú sợ cháu còn trẻ khí thịnh, đối với một số chuyện không có năng lực phán đoán tốt, số tiền này đưa cho cháu ngược lại lại làm hại cháu. Nhưng trải qua sự quan sát trong khoảng thời gian này, chú phát hiện cháu còn thành thục ổn trọng hơn rất nhiều so với chú nghĩ, cho nên cảm thấy đây là lúc nên đưa cho cháu. Kế tiếp, hoa hồng kinh doanh của thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ chú cũng sẽ cho người chuyển vào trong tấm thẻ này.”  

Đường Tuấn trầm mặc một lát, lúc này mới nhận tấm thẻ ngân hàng.  

Trên mặt Diệp Nam Nhật lộ ra ý cười, nói mật khẩu của tấm thẻ cho Đường Tuấn lại nói tiếp: “Chú tin tưởng lấy năng lực và thủ đoạn của cháu, rất nhanh có thể trọng chấn nhà họ Đường. Ông Đường ở dưới suối vàng có biết, khẳng định sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng cho cháu.”  

Bình luận

Truyện đang đọc