CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám Lục Tiểu Uyên không khỏi tức giận.  

Ngay cả Trang Minh Mẫn cũng lộ ra vẻ mặt giận dữ, muốn mở miệng khiển trách Đường Tuấn bất lịch sự.  

Advertisement

Nhưng anh lại giành lên tiếng trước bọn họ, nói với viên phi công đang lái trực thăng: “Làm phiền anh dừng lại ở đây một chút.”  

Viên phi công sửng sốt nói: “Chỗ này không thích hợp dừng và hạ trực thăng.”  

Advertisement

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không phải kêu anh hạ cánh ở đây mà là tạm dừng trong giây lát, chúng tôi muốn rời đi trước.”  

Vừa rồi anh mới nhìn thấy một vài thứ qua cửa sổ máy bay, có lẽ liên quan đến sự bùng phát dịch bệnh lần này.  

“Rời khỏi? Rời đi như thế nào?”  Viên phi công cười mỉa mai nói: “Từ đây còn cách mặt đất gần một trăm mét, cho dù có nhảy dù rất khó đáp xuống đất một cách an toàn, lẽ nào các anh còn có thể bay sao?”  

“Nói không chừng người ta còn thật sự biết bay đâu?” Lục Tiểu Uyên không khỏi chế nhạo nói.  

Nhưng Tiêu Hoàng lại khẽ cau mày, chức vụ anh ta đang làm khá đặc biệt, anh ta đã từng nhìn thấy rất nhiều nhân viên đặc vụ vô cùng cường đại, trong đó cũng có người rơi từ độ cao một trăm mét xuống đất mà không chết. Nghe nói còn có những vị cường giả thần bí biết bay, nhưng những người đó không phải là người mà anh ta có thể tiếp cận được.  

Nghĩ tới đây, Tiêu Hoàng lên tiếng không giống ngày thường, để viên phi công dừng máy bay ở giữa không trung.  

Tuy rằng người đó cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám không nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Hoàng.  

“Cảm ơn.” Đường Tuấn nói một câu với Tiêu Hoàng.  

Sau đó anh gật đầu ra hiệu với Ngô Trí Khải.  

Anh mở cửa máy bay, cơn gió lạnh lẽo từ trên cao thổi tới, khiến cho đám người trong khoang đều phải rùng mình.  

“Này, anh chàng này đừng nghĩ quẩn chứ, vừa rồi chúng tôi chỉ nói đùa mà thôi, anh đừng thật sự nhảy xuống chứ.” Lòng dạ của Lục Tiểu Uyên cũng không xấu, cất tiếng nhắc nhở.  

“Ông Vương, ông Lư, chúng ta đi thôi.” Đường Tuấn nói hai người Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang.  

Hai ông lão khẽ gật đầu, để mặc cho Đường Tuấn túm lấy bả vai của mình.  

Đường Tuấn đột ngột giẫm một bước ra ngoài.  

“A!” Lục Tiểu Uyên sợ hãi hét lên, hai tay che mắt.  

Nhưng bên trong cabin lại trở nên yên tĩnh lạ thường,  

Lục Tiểu Uyên nghi ngờ bỏ tay ra thì trông thấy một cảnh tượng khó quên trong đời này.  

Bình luận

Truyện đang đọc