CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ không dám dùng mạng sống của chính mình để đánh cược.  

Mặc dù Giang Hàn Nguyệt có chút tiếc hận, nhưng cũng chỉ có thể tha thở số mệnh đang lừa người.  

Khi chạm trán với Viên Đại, ai trong số họ có thể đỡ được mười chiêu?  

“Tốt.”  

Viên Đại nói lớn.  

Một lực đẩy Giang Hàn Nguyệt và Mạnh Thiển sang một bên.  

“THí luyện lần này khá đặc biệt. Dù các người thừa nhận thất bại nhưng vẫn không thể rời đi.  

Cho nên mong các người tiếp tục theo dõi trận chiến.”  

Viên Đại cười lớn.  

Mạnh Thiển và Giang Hàn Nguyệt chỉ có thể cười khổ.  

Cũng thế, nhân tiện nhìn xem thủ đoạn của những người khác.  

“Tiếp theo là ai?”  

Viên Đại hỏi.  

Vũ Vô Thương và hai đội còn lại bốn mặt lộ vẻ cười khổ.  

Thực lực chênh lệch quá lớn, một chiêu đã đánh bại người mạnh nhất là Mạnh Thiển và Vũ Vô Thương. Làm sao bọn họ có thể chiến đấu được?  

“Thí luyện dị thường.”  

Mặc dù ngay từ đầu bọn bon đã biết rằng độ khó của thí luyện sẽ tăng lên, nhưng vẫn không nói nên lời trước độ khó này.  

Trong nội tâm thầm oán trach vài câu, hai đội còn lại nhận thất bại.  

Bọn họ đều có một hoặc hai cơ hội tham gia thí luyện, vì vậy không cần phải dập đầu chết lần này.  

Vũ Vô Thương nở nụ cười gượng gạo, cô ta liếc nhìn Đường Tuấn, trong mắt có chút không đành lòng.  

Đây là lần thử nghiệm cuối cùng của cô ta, cô ta đương nhiên không muốn từ bỏ như thế này.  

Nhưng khi nghĩ đến thực lực của Viên Đại khiến cô ta run sợ.  

Đồng thời cũng khiến cô ta nghi ngờ thực lực của bản thân, đối mặt với một Viên Đại mạnh mẽ như vậy, cô ta còn có thể bảo vệ Đường Tuấn hay không?  

Trên đường đi từ lâu cô ta đã coi Đường Tuấn là trợ thủ tốt nhất, người phải được bảo vệ.  

Nếu Đường Tuấn thực sự vì sự cố chấp của cô ta mà bị thương, cô ta sẽ không thể đối mặt với chính mình.  

Do dự hồi lâu, trong lòng Vũ Vô Thương thở dài.  

Cô ta mở miệng định thừa nhận thất bại, nhưng giọng nói của Đường Tuấn lại vang trước cô ta một bước: “Chúng tôi muốn thách đấu.”  

“Đường Tuấn, anh.”  

Vũ Vô Thương kinh ngạc nhìn Đường Tuấn.  

“Yo, phế vật còn muốn kiên cường một chút nữa?  

Thật đáng tiếc khi anh không có khả năng lựa chọn thời gian của mình.”  

Giọng nói đùa cợt của Mạnh Thiển vang lên.  

Những người khác không thể nhịn được cười, như thể họ đã nghe thấy một câu truyện cười.  

“Đường Tuấn, đừng kiên trì nữa được không, chúng ta không thể đánh lại nó.”  

Vũ Vô Thương lắc đầu.  

Đường Tuấn cười nói: “Cô chưa thử làm sao biết?”  

Vũ Vô Thương sững sờ.  

Mạnh Thiển và Giang Hàn Nguyệt chính là bài học, còn cần phải thử sao?  

Cô ta cũng không nhận ra rằng sức mạnh của bản thân lại mạnh hơn sức mạnh của hai người này.  

Đường Tuấn giải thích nói: “Tôi còn chưa có ta tay, làm sao anh biết kết quả cuối cùng?”  

Vừa dứt lời, Mạnh Thiển và Vũ Vô Thương đều khễ nhếch khóe miệng, với vẻ mặt nghi ngờ không biết có phải mình đã nghe nhầm hay không.  

“Hahaha, cười chết tôi mất.”  

Mạnh Thiển che bụng cười lớn, đưa tay chỉ vào Đường Tuấn, anh ga cố nén cười, cố ý bắt chước lời Đường Tuấn: “Tôi còn chưa ra tay.”  

Anh ta chế nhạo: “Vũ Vô Thương, xui xẻo tám kiếp cho cô khi cùng đội với tên này.  

Nếu anh ta đi kể chuyện xưa, chắc chắn sẽ rất hay.”  

Những người khác cũng lộ ra vẻ giễu cợt.  

Bình luận

Truyện đang đọc