CHIẾN THẦN THÁNH Y

Anh ta thấy đây không phải Thác Bạt Tuyết Tình mạnh, mà là do quận Bắc Minh quá yếu.  

"Vậy sao?"  

Thác Bạt Tuyết Tình bỗng nhiên nói.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô thình lình lóe ra một luồng thần quang, khí thế cả người mạnh mẽ biến đổi.  

"Vừa rồi cô ta đã giấu thực lực, cô ta còn tu một loại công pháp mạnh mẽ khác nữa!"  

Trong đầu Vương Định Nghĩa đột nhiên xẹt ngang một cái ý nghĩ như vậy.  

Trong lòng xuất hiện báo động nhưng Vương Định Nghĩa cũng không có dự định rút lui, trong lòng lại rất hung ác: "Cho dù cô còn tu một bộ công pháp khác đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của tôi đâu."  

Vương Định Nghĩa đánh vào tay gần bả vai của Thác Bạt Tuyết Tình, rồi đột nhiên chém ngang vào cái cổ trắng nõn của Thác Bạt Tuyết Tình.  

Anh ta muốn dùng một đao chém đứt đầu của Thác Bạt Tuyết Tình.  

Nhưng Thác Bạt Tuyết Tình lại nhanh hơn, trong lúc Vương Định Nghĩa vừa hành động thì cô đã bắt được cổ tay của đối phương.  

"Nổ."  

Trong lòng Thác Bạt Tuyết Tình quát một tiếng.  

Cổ tay của Vương Định Nghĩa đã bị nổ tung.  

Máu tươi và máu thịt bắn tung toé, rơi rớt vào trên mặt và cả quần áo của Thác Bạt Tuyết Tình.  

Nhưng Thác Bạt Tuyết Tình cũng không chớp mắt dù chỉ một cái, tay còn lại xuất hiện từ bên hông, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.  

Giờ phút này Thác Bạt Tuyết Tình giống như một nữ chiến thần vậy, oai phong lẫm liệt.  

Ầm một tiếng, nắm đấm nhìn trông thanh tú của Thác Bạt Tuyết Tình đánh thẳng vào bụng của Vương Định Nghĩa.  

Vương Định Nghĩa không hề bay ra ngoài mà là nằm xụi lơ cả người trên mặt đất, máu tươi chảy ra ồ ạt.  

Mọi người giờ mới nhìn rõ được.  

Bụng của Vương Định Nghĩa lại bị đánh cho thủng một lỗ, máu thịt lẫn lộn có thể mơ hồ thấy được cơ quan nội tạng bên trong.   

Ở vị trí của đan điền, nguyên anh cũng bị đánh nát chỉ còn lại một phần ba, tương đương với thừa nhận chỉ để lại bộ phận cơ thể phía trên.  

Vương Định Nghĩa đã bị phế rồi.  

Mọi người hít một ngụm khí lạnh vào người, hoảng sợ nhìn về phía Thác Bạt Tuyết Tình.  

Thay đổi quá nhanh, chỉ trong nháy mắt mà Thác Bạt Tuyết Tình đã chuyển bại thành thắng, phế bỏ Vương Định Nghĩa.  

Vương Định Nghĩa ngã trên mặt đất, đôi mắt tuyệt vọng lại tràn đầy oán hận.  

Thác Bạt Tuyết Tình đứng đó, từ trên cao nhìn xuống anh ta, cười lạnh nói: "Yếu à? Anh thử nói thêm một chữ nữa xem?"  

Vương Định Nghĩa bị chọc cho tức giận, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi lần nữa.  

Thác Bạt Tuyết Tình nhìn phía bốn người khác của nhà họ Vương, lạnh lùng nói: "Còn ai nữa không?"

Bình luận

Truyện đang đọc