CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Hừ. Tôi không tin lão quỷ Đan Thanh ông thật sự có thể ngâm cứu ra sự huyền bí của Táng Hồn Cốc.” Dù trong lòng Nguyên Bằng có chút khó tin, nhưng ông ta cũng tỏ ra cảnh giác.  

Trong cung bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh hít khí lạnh, trên mặt Nguyên Bằng cũng lộ ra ý cười.  

Chỉ thấy ánh mắt vị đệ tử Độc Cô Cung mà Nguyên Vĩnh Phát đang chữa trị kia bỗng nhiên có thần thái, trên mặt thậm chí lộ ra dáng vẻ đau đớn và mờ mịt đan xen, rốt cuộc không giống như người chết không có chút thần thái nào trước đây nữa.  

Đỉnh đầu Nguyên Vĩnh Phát phun trào từng lớp sương mù trắng, những lớp sương mù kia hóa thành từng sợi tơ chui vào trong người đệ tử Độc Cô Cung kia.  

“Đây là bí thuật chữa trị linh hồn phương thức Hỗn Nguyên Nhất Khí của nhà họ Nguyên, có người nói tổng cộng có chín tầng, tu luyện tới tầng cao nhất thì có thể đạt tới cảnh giới đỉnh cao của y sư cấp tám. Nguyên Vĩnh Phát tuổi còn trẻ mà lại bước vào tầng thứ ba, còn có thể biến ra sương trắng. Thiên phú như thế cho dù so với Thánh nữ Mộ Thanh thì cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi.”  

“Lợi hại lợi hại, có Nguyên Vĩnh Phát có thể bảo đảm nhà họ Nguyên ngàn năm hưng thịnh.”  

Mọi người lên tiếng thán phục, hơn nữa còn chúc mừng Nguyên Bằng: “Chúc mừng trưởng lão Nguyên, Nguyên Vĩnh Phát dựa vào tầng thứ ba phương thức Hỗn Nguyên Nhất Khí nhất định có thể thông qua sát hạch trưởng lão sảnh trong lần này.”  

Trên khuôn mặt già nua của Nguyên Bằng lộ ra vẻ đắc ý, nhưng ngoài miệng ông ta lại nói: “Vĩnh Phát đúng là không tệ, dựa vào tầng thứ ba phương thức Hỗn Nguyên Nhất Khí cậu ta lẽ ra có thể chữa lành ba phần vết thương. Nhưng người tham gia sát hạch khác cũng không thể khinh thường, nói không chừng sẽ xuất hiện người còn ưu tú hơn Vĩnh Phát thì sao. Tôi thấy vị y sư Dược Đường Thánh nữ đề cử kia rất có thể là giấu nghề.”  

Phần lớn mọi người cũng không quan tâm Đường Tuấn, nhưng sau khi Nguyên Bằng nói xong thì mọi người đều nhìn về phía Đường Tuấn.  

Lúc này Đường Tuấn vẫn không có bất cứ động tác gì, anh nhắm mắt lại đứng ở đó.  

“Trưởng lão Nguyên đúng là thích nói đùa, anh ta sao có thể so với cậu chủ Vĩnh Phát chứ?”  

“Anh ta cứ đứng ở đó như khúc gỗ, thực sự không thấy anh ta có thủ đoạn giấu nghề nào.”  

“Xem ra Thánh nữ Mộ Thanh lần này nhìn nhầm rồi.”  

Rất nhiều trưởng lão nhìn về phía Đường Tuấn đều lộ ra vẻ mặt chế giễu và trào phúng.  

Sắc mặt Mộ Thanh và ông lão Đan Thanh cũng có hơi khó coi. Nguyên Bằng này rõ ràng là cố ý, so với Nguyên Vĩnh Phát, bây giờ biểu hiện của Đường Tuấn thật sự có hơi kém.  

Ông lão Đan Thanh truyền âm cho Mộ Thanh: “Mộ Thanh, nhìn dáng vẻ này của Dược Đường xem ra cũng có lợi hại như con nói.”  

Mộ Thanh nhìn chằm chằm Đường Tuấn nói: “Thưa thầy, sát hạch mới bắt đầu chưa lâu, kết quả cuối cùng còn rất khó nói, anh Dược nói không chừng còn có thủ đoạn kinh người nào thì sao?”  

Ông lão Đan Thanh nói: “Con đúng là cũng rất quan tâm cậu ta. Con nên hiểu rõ phương thức Hỗn Nguyên Nhất Khí luyện đến tầng thứ ba có ý nghĩa thế nào, có lẽ không bao lâu nữa thằng nhóc Nguyên Vĩnh Phát này sẽ có thể luyện thành thức thứ ba Đồ Long Ngư. Con đừng lãng phí thời gian quý giá lên người những kẻ không quá quan trọng này, nhanh chóng tìm hiểu thức thứ tư của Đồ Ngư Long, tuyệt đối đừng để Nguyên Vĩnh Phát vượt mặt.”  

Nắm đấm của Mộ Thanh lặng lẽ nắm chặt lại, giờ phút này ngay cả cô ấy cũng có hơi hoài nghi Đường Tuấn.  

“Anh Dược, tôi tin anh.” Nhưng ngay lúc đó, niềm tin trong lòng Mộ Thanh lần nữa trở nên kiên định. 

Bình luận

Truyện đang đọc