CHIẾN THẦN THÁNH Y

Từ Dương tiến lên một bước, mang vẻ uy nghiêm của vị lãnh đạo xông thẳng về phía anh, giọng điệu ra lệnh nói.  

Advertisement

Két.  

Đường Tuấn đẩy ghế sang một bên, đứng dậy và nói: "Haha. Ngay cả Từ Hải Đông cũng không dám nói chuyện với tôi như thế này."  

Advertisement

Long trời lở đất!  

Lần này khán giả thật là chết lặng rồi!  

Ánh mắt mọi người nhìn Đường Tuấn như nhìn người chết.  

Từ Hải đông là người nào!  

Hiện tại là chủ nhân nhà họ Từ, người cầm quyền chân chính sản nghiệp đông đảo nhà họ Từ, với khối tài sản mấy trăm trăm tỷ. Càng nghe nhiều tin đồn, Từ Hải Đông tu tập võ đạo, khả năng quỷ thần khó lường.  

Đối với những người ở đây mà nói, Từ Hải Đông chính là đại nhân vật chân chính, rất đáng để khoe nếu có thể gặp.  

Nhưng lúc này, ở trong miệng Đường Tuấn, Từ Hải đông lại không đáng giá nhắc tới.  

"Tên này đúng là điên rồi!"  

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu mọi người. Nếu không phải điên, làm sao dám nói những điều mê sảng như vậy.  

"Được rồi! Vì mày đang tự tìm đến cái chết, thì không trách được tao."   

Từ Dương trầm giọng hét lên, "Sa Hổ, đánh gãy tay chân của nó, ném nó vào cửa nhà hàng. Làm người Hà Nam biết nhà họ Từ không thể trêu chọc."  

"Về phần nhà họ Ngô. Hãy thông báo tình hình tài chính của công ty và để họ kiểm tra những dự án mà Ngô Thanh đã thực hiện trong quá khứ. Tôi rất nghi ngờ rằng ông ta đã sử dụng quyền lực để trục lợi, tham ô công quỹ!"  

Hai mệnh lệnh liên tiếp được phát ra từ miệng Từ Dương, muốn dùng điệu bộ sấm rền gió cuốn, chèn ép Đường Tuấn và nhà họ Ngô để không bao giờ đứng dậy được. Mọi người lại một lần nữa thấy được sự tàn nhẫn quả quyết của Từ Dương!  

Sắc mặt Ngô Thanh xanh mét tới cực điểm, Từ Dương rõ ràng muốn làm ông. Lấy năng lực và thủ đoạn của Từ Dương, cho dù ông không có tham ô, cuối cùng ông cũng sẽ bị buộc tội với nhiều tội danh khác.  

Điều khiến ông kinh ngạc hơn nữa là khi Từ Dương nói những lời này, một người đàn ông cao lớn, giống như cột điện bằng sắc từ cửa bước vào, hai ba bước đi tới trước Từ Dương. Anh ta cao gần hai mét, lúc này là thời điểm lạnh nhất trong năm, nhưng anh ta vẫn mặc một chiếc áo vest mỏng, hơi thở đáng sợ tỏa ra từ người anh ta.  

"Phế nó đi." Từ Dương chỉ vào Đường Tuấn, nhàn nhạt mà nói một câu. 

Bình luận

Truyện đang đọc