CHIẾN THẦN THÁNH Y

Con chồn vừa bỏ đi thì lập tức từ bốn phương tám hướng có mười mấy con chồn chạy ra và lao về phía tôi nhe nanh nhưng không dám lại gần mà chỉ rời đi cùng con chồn kia.   

Ý tứ của con chồn đã quá rõ ràng, nó không định động vào nhà Tào Thần nữa và chuyện này cũng coi như bỏ qua.   

Thấy cảnh tượng đó tôi mới thở phào, nếu nó còn so găng với tôi một lúc nữa thì e rằng người bỏ chạy có lẽ là chính tôi mất.   

Thế nhưng tôi vẫn không dám khinh suất, chỉ chậm rãi đi về phía trước.   

Advertisement

Đó là mấy tờ tiền.   

Tôi bỗng chột dạ, nhặt tiền lên, số tiền không nhiều không ít, vừa vặn một nghìn tệ.   

Cái thứ đó cuối cùng cũng đã trả lại tiền mua mạng cho tôi rồi.   

Điều này có nghĩa là gì?  

Điều đó có nghĩa là cái mạng của tôi nó đã nhận.   

Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.   

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng phải. Tôi hành sự âm dương, nó muốn mạng của tôi cũng là điều bình thường. Thực ra trước khi đào hố thì tôi đã nghĩ tới điều này rồi.   

“Thôi bỏ đi, dù sao những người muốn mạng của tao cũng đầy ra, cũng chẳng phải chỉ có mình mày!”  

Nói xong, tôi quay người cầm cuốc chim nới rộng cái hố coi như là mở thêm miệng và tạo ra một con đường sống.   

Ba bóng hình màu đen lập tức từ trong hố chui ra và chạy thẳng về phía một cái cây không dám quay đầu lại.   

Tôi nheo mắt nhìn theo, quả nhiên ở đó có một con chồn khá to đang đợi đón những con chồn nhỏ.   

Thế nhưng tôi không có ý định thả con chồn trong tay mình vào lúc này.   

“Chúng mày muốn mạng của tao nhưng giờ tao phải sống, con này coi như là con tin. Yên tâm, tao sẽ phục vụ nó ăn ngon uống ngon”.   

Không cần biết nó có hiểu hay không, sau khi nói xong thì tôi mới đi về thôn.   

Trên đường đi tôi không hề quay đầu lại nhưng tôi biết sau lưng tôi nhất định có một con chồn bám theo.   

Quay trở về nhà họ Tào, người thân họ hàng nhà họ vẫn chưa ngủ, nhìn thấy tôi xách một con chồn bước vào thì tất cả đều trợn tròn mắt kinh ngạc.   

“Trương đại sư, con trai tôi nói, chính là thứ này đã hại chết lão Tào sao? Đưa nó cho tôi, tôi sẽ bắt nó phải đền mạng cho lão Tào!”  

Mẹ Tào Thần nhìn thấy con chồn trong tay tôi thì lập tức bật khóc. Bà ấy tưởng tôi đang giúp bà ấy báo thù nên bước tới định giành con chồn trong tay tôi.   

Tôi giật bắn người, vội vàng giấu con chồn ra phía sau.   

Đùa nhau chắc, mạng của tôi liên quan tới con này đấy. Nếu mà nó chết thì có lẽ tôi còn chết thảm hơn cả lão Tào nữa.   

“Chị gái ơi, con chồn này tạm thời không thể chết được, cháu trai bà còn chưa ra đời kia kìa, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì thì tôi còn lấy ra để đàm phán điều kiện được chứ”.  

Tôi nói dối, cố tình lấy danh nghĩa con trai Tào Thần ra để nói chuyện.   

Trong chuyện này tôi không tin một ai cả ngoài chính mình.   

Tôi chắc chắn rằng nếu như tôi nói cho bọn họ biết rằng con chồn này chết thì tôi cũng chết thì có lẽ là con chồn này sẽ không sống nổi qua đêm nay mất.   

Bởi vì bọn họ đâu lo lắng cho sự an nguy của tôi, thứ duy nhất bọn họ quan tâm chính là con chồn này có mang đến tai họa hoặc sự uy hiếp cho bọn họ hay không.   

Đây chính là nhân tính, vào lúc mấu chốt liên quan tới mạng sống thì lợi ích của bản thân sẽ quan trọng hơn tất cả những thứ khác.   

Quả nhiên, nghe thấy tôi nhắc tới con trai Tào Thần thì mẹ Tào Thần trở nên do dự.   

Sau khi suy nghĩ, bà ấy không nói gì chỉ quay người đi vào căn phòng rách nát và lát sau lấy ra một cái lồng sắt. 

Bình luận

Truyện đang đọc