CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù người bạn đồng hành rất buồn nhưng cũng không thể làm gì được.  

“Có lẽ tôi có thể cứu cô ấy.” Lúc này, Đường Tuấn đột nhiên nói.  

Trước lúc Vệ Võ cứu người, anh đã ở bên cạnh, tận mắt xem Vệ Võ cứu người như thế nào.  

"Phương pháp biến pháp lực thành kim châm này có phần giống với Thôi Linh Tơ của Cổ gia, nhưng y thuật của Vệ Võ không đủ để phát huy uy lực của nó."  

Đường Tuấn trong lòng khẽ động. Với tu vi y thuật của anh, chỉ nhìn lướt qua cũng hiểu được nguyên lý của phương pháp này mà Vệ Võ sử dụng.  

Nghe được lời nói của Đường Tuấn, Vệ Võ cau mày quát: "Anh nói bậy cái gì thế?"  

Đường Tuấn chỉ vào Lữ sư muội nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, không tới một trăm giây, máu và huyết khí toàn thân cô ấy sẽ đông cứng, thần tiên cũng khó mà cứu được."  

Khi Đường Tuấn đang nói, chân của Lữ sư muội bắt đầu hình thành một lớp sương nhẹ, và nó tiếp tục lan dần lên trên.  

Người bạn đồng hành không khỏi lo lắng nói: "Vệ sư huynh, sao anh không để cậu ta thử xem."  

Sắc mặt Vệ Võ có chút thay đổi, sau đó nói với Đường Tuấn: "Được rồi. Tôi cho anh một cơ hội. Nếu như anh chữa khỏi chất độc trong cơ thể Lữ sư muội, thì những chuyện trước đây coi như bỏ. Nhưng nếu không được, thì đừng trách tôi không khách sáo. Anh còn không mau chữa trị đi. "  

Đường Tuấn nghe vậy, cũng chẳng thèm động đậy.  

Thấy vậy, Vệ Võ hét lên: "Anh làm sao vậy, còn không mau đi?"  

Đường Tuấn hơi híp mắt nói: "Bây giờ tôi đột nhiên không muốn cứu cô ta nữa."  

Thái độ của Vệ Võ thực sự khiến anh khó chịu.  

Vệ Võ khí thế bùng nổ, nói: "Cậu dám trêu tôi à, muốn chết sao?"  

Đường Tuấn lạnh lùng nói: "Tôi chẳng nợ các người cái gì cả. Trị cho cô ta hay không là do tôi quyết định."  

Người bạn đồng hành vội vàng nói: "Tiền bối, Vệ sư huynh cũng do quá sốt ruột, lo lắng cho an uy của Lữ sư tỷ, cho nên nói chuyện có mạo phạm đến anh, mong anh tha thứ, tôi thay mặt sư huynh xin lỗi anh."  

Đường Tuấn nhìn Vệ Võ khinh thường nói: "Thật sao? Nếu vừa rồi anh ta dùng hết sức trấn áp khí độc, Lữ sư tỷ của anh có thể cầm cự được nửa ngày. Nhưng anh ta lại sợ khí độc sẽ lây nhiễm cho mình, cho nên không dám thử, mới khiến khí độc bộc phát nhanh như vậy."  

Người bạn đồng hành sửng sốt, còn sắc mặt Vệ Võ thì tái nhợt.  

"Thôi vậy, nễ mặt anh, tôi giúp chữa trị cho cô cô ấy." Đường Tuấn liếc nhìn người bạn đồng hành rồi chậm rãi nói.  

Đường Tuấn bước đến bên cạnh Lữ sư muội, bắt chước phong cách của Vệ Võ, cùng nhau di chuyển các ngón tay, ngưng tụ mười đạo pháp lực mỏng như kim châm.  

Mười đường pháp lực xâm nhập vào mười huyệt đạo của Lữ sư muội, giống hệt như những gì khi nãy Vệ Võ đã làm. Chí ít thì trông chẳng có chút khác biệt nào.

“Học theo Hàm Đan, làm trò cười cho thiên hạ.” Vệ Võ chế nhạo. Trước đây anh ta đã từng thử qua cách này  

Bình luận

Truyện đang đọc