CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm nay Thẩm Linh Linh cố ý đánh son đỏ, khuôn trang điểm nhẹ nhàng mà tinh xảo, mặc một chiếc đầm dài cúp ngực, phần da thịt trắng như tuyết lộ ra được ánh đèn chiếu sáng trong cực kỳ lóa mắt  

<

Đi đến bên cạnh Lý Ngọc Mai, Thẩm Linh Linh cố ý đánh giá Đường Tuấn một phen, thấy trang phục anh vừa thay cũng không tồi, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.  

Advertisement

“Ngọc Mai, bây giờ bữa tiệc còn chưa bắt đầu, chị dắt em đi tham quan.” Thẩm Linh Linh lôi kéo cánh tay của Lý Ngọc Mai, rất ra dáng chủ nhân bữa tiệc.  

Lý Ngọc Mai có chút không yên tâm Đường Tuấn một thân một mình, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Tuấn gật đầu với cô, lúc này cô mới đi theo Thẩm Linh Linh đi về phía sảnh lớn bên kia.  

“Đây chẳng phải là hội trưởng của Hiệp hội Y học cổ truyền, ngài Đường sao?” Ngay sau khi Lý Ngọc Mai rời đi không lâu, đang lúc Đường Tuấn cảm thấy có chút nhàm chán, một giọng nói có vẻ hài hước bỗng nhiên vang lên.  

Đường Tuấn quay đầu nhìn lại, người đang nói chuyện không phải ai khác, chính là Thẩm Dương đã lâu không gặp. Khóe miệng Thẩm Dương mỉm cười, bị một đám tuấn nam mỹ nữ vây quanh từ từ đi về phía Đường Tuấn.   

Trên mặt những nam nữ này đều mang theo sự cao ngạo kiêu căng, khí chất cao quý, hiển nhiên bọn họ đều là con cháu hào môn chân chính, nhưng lúc này tất cả bọn họ đều khiêm tốn theo sau Thẩm Dương, không dám vượt lên dù chỉ nửa bước. Từ đó có thể thấy được phong thái của một gia đình giàu có nhất ở tỉnh Khánh Hòa.  

Thẩm Dương dẫn đầu một đám người đi tới, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của đám người trong sân. Có người dùng ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ liếc nhìn Đường Tuấn, có thể khiến Thẩm Dương, cậu cả của nhà giàu nhất tỉnh cố ý đón chào, có lẽ cũng là một nhân vật không tầm thường, nhưng mà đa phần người ở đây không ai nhận ra Đường Tuấn cả. Cũng có một hai người dựa vào lời nói của Thẩm Dương mà đoán được thân phận của Đường Tuấn, nhưng bọn họ cũng chỉ nghe ra sự không thân thiện trong giọng nói của Thẩm Dương, nên cũng không dám nói thêm điều gì.  

Một người là cậu hai của nhà giàu nhất tỉnh, một người là cái là Chủ tịch Hiệp hội Y học cổ truyền mới được thành lập không lâu.  

Một người dựa vào một câu nói là đã có thể quyết định tiền đồ tương lai của họ. Một người thì cả đời này của họ có lẽ cũng không chạm mặt.   

Cả hai cái nào nặng cái nào nhẹ, toàn bộ người ở đây đều không phải đồ ngu, lập tức biết bản thân nên lựa chọn thế nào.   

“Không ngờ rằng nhà họ Thẩm chúng tôi hoàn toàn không gửi thiệp, anh lại không mời mà đến.” Hai tay Thẩm Dương chắp sau lưng, trên mặt là ý cười nhàn nhạt đầy châm chọc mỉa mai: "Tôi còn tưởng rằng Chủ tịch Hiệp hội Y học cổ truyền thanh cao đến đâu, thì ra là tôi sai rồi.”  

“Hiệp hội Y học cổ truyền? Cậu Thẩm, đó là hiệp hội gì thế? Tại sao chúng tôi lại chưa từng nghe nói qua?” Thẩm Dương vừa dứt lời, đám người đứng phía sau anh ta lập tức mở miệng dè bỉu.  

Thẩm Dương khẽ cười một tiếng, nói: “Mọi người không biết cũng bình thường. Hiệp hội Y học cổ truyền vừa thành lập không lâu, Chủ tịch Đường y thuật rất tốt, nhưng lại có hơi cậy tài khinh người, ngay cả tôi và Hình Công Huy ngỏ ý muốn đầu tư cũng không chấp nhận, các người một đám thô lỗ tục tằn, làm sao có tư cách quen biết chủ tịch Đường chứ? Người ta là người thanh cao không trọng tiền tài.”  

Đám nam nữ kia nghe Thẩm Dương nói xong, sắc mặt lập tức biến hóa, ánh mắt nhìn Đường Tuấn cũng trở nên không thân thiện.   

“Ngay cả đầu tư của cậu Thẩm và ông Hình cũng dám cự tuyệt, quả nhiên là kiêu căng kiêu ngạo, chỉ là không biết có bao nhiêu bản lĩnh thật sự. Bây giờ đội ngũ y học cổ truyền cao thấp không đều, lúc trước chị họ của tôi bị bệnh, có một tên ất ơ nào đó tự xưng là người của y học cổ truyền nói có thể chữa bệnh cho chị họ tôi, kết quả bệnh không chữa được, nhưng tiền thì lại đòi không ít. Sau đó tôi đã điều tra được, tên kia căn bản không phải thầy lang gì cả, chỉ là kẻ lừa đảo mà thôi. Cho nên tôi lập tức sai người đánh gãy hai chân gã, sau đó quăng ra đường làm ăn mày.” Một người thanh niên khoảng hai tám hai chín tuổi đứng sau lưng Thẩm Dương thuận miệng nói.   

“Đúng vậy. Bây giờ y học cổ truyền càng ngày càng suy tàn, người nào cũng có thể tùy tiện sáng lập Hiệp hội trở thành chủ tịch, quả thật là buồn cười quá mà.” Có người phụ họa nói.   

“Hừ! Nói không chừng Hiệp hội y học cổ truyền này chính là chiêu trò lừa đảo của đám thầy lang kia, lấy danh nghĩa y học cổ truyền đi lừa gạt khắp nơi.”  

Bình luận

Truyện đang đọc