CHIẾN THẦN THÁNH Y

Các người xác định đây là cuộc đàm phán thương mại, mà không phải là buổi tụ họp của các thế lực ngầm chứ.  

Vào giây phút này, trong đầu của bọn họ đồng thời hiện ra một ý nghĩ như vậy.  

Advertisement

Diệp Thiên Vũ và Hoàng Tường đều là liếm máu trên lưỡi đao mà đi lên từng bước một.Tuy rằng mấy năm qua đều tận lực tẩy trắng, nhưng uy danh hiển hách cho dù  cách xa thành phố Vinh cũng có thể nghe thấy. Vậy mà bây giờ hai ông lớn như vậy lại khom lưng hỏi thăm với một thanh niên như Đường Tuấn. Điều này nói ra chỉ sợ cũng không có người nào sẽ tin tưởng đi.  

Đường Tuấn gật đầu, nói: “Hai vị vất vả rồi.”  

“Không vất vả không vất vả. Có thể dốc sức phục vụ cho đại sư Đường, là vinh hạnh của chúng tôi.” Diệp Thiên Vũ cùng Hoàng Tường cười nói. Dáng vẻ kia đâu giống ông lớn, trái lại càng giống như là em trai nhìn thấy anh cả.  

“Hoàng tổng, ông Diệp, hai ngài.” Miệng Tề Hưng khô khốc, lại không biết nên nói cái gì.  

“Hừ. Ngài cái gì mà ngài. Tôi cho cậu biết, sở dĩ chúng tôi đồng ý giúp đỡ mở rộng hai loại thảo dược mới, chính là nể mặt đại sư Đường, chứ không phải nể mặt tập đoàn Nam Nhật, càng không phải là nể mặt nhà họ Tề các cậu.” Tính tình Hoàng Tường nóng nảy, đã khó chịu với Tề Hưng từ lâu, thẳng thắn mắng:   

“Cậu là cái thá gì. Nếu không phải đại sư Đường không so đo với cậu, một cái tát của ông đây sẽ đập chết cậu, xem Tề Thiên Thông có dám nói gì không.”  

Bị sỉ nhục trước mặt mọi người, sắc mất Tề Hưng tức khắc trở nên khó coi, nói:   

“Hoàng tổng, lời này của ngài có chút quá đáng rồi. Tôi nói thật cho ngài biết, bây giờ tập đoàn Nam Nhật đã không phải là của họ Diệp, lại càng không phải của họ Đường. Hiện tại là do tôi làm chủ, hợp tác với ai về hai loại thảo dược mới này, là do tôi đến quyết định. Nếu như các ngài không muốn hợp tác với tôi, vậy các ngài có thể đi được rồi.”  

“Xem ra cậu còn có mấy phần khí phách.” Hoàng Tường cười lạnh, nói:   

“Chỉ là không biết xương cốt của cậu có phải cũng cứng như thế không.”  

Lúc nói chuyện, Hoàng Tường tiến lên vài bước, thân thể cao to giống như một ngọn núi nhỏ ngăn trước mặt Tề Hưng.  

Tề Hưng lùi về sau hai bước, vẻ mặt có chút kinh hoảng, nói:   

“Ngài muốn làm gì? Tôi cho ngài biết, bây giờ là xã hội pháp chế, các ngài đã không thể hành động như trước được. Nếu tôi xảy ra chuyện gì, mấy người cũng không xong đâu."  

Hoàng Tường nghe vậy, ánh mắt giống như chuông đồng lộ ra hàn ý, người tập võ ghét nhất chính là những câu nói này. Ông ta đang muốn dạy dỗ lại Tề Hưng thật tốt, nhưng Đường Tuấn lại đứng lên ngăn cản ông ta.  

Đường Tuấn không nhìnTề Hưng, trái lại quay đầu nói với những cổ đông phía sau anh ta:   

“Tôi biết cổ phần trong tay Tề Hưng còn không nhiều bằng cổ phần mấy người cộng lại. Các người  muốn dựa lưng đại thụ hóng gió tôi cũng hiểu. Thế nhưng bây giờ mấy người còn cảm thấy nhà họ Tề sẽ là cây đại thụ kia sao?”  

“Nếu có nhà họ Âu Dương, ông Diệp và Hoàng Tường cùng hợp tác với tập đoàn tiêu thụ thảo dược mới, các người có thể được chia bao nhiêu tiền cũng không cần tôi nói đi. Nhưng rất đáng tiếc, hiện tại chủ tịch mà các người tuyển chọn được lại ngăn cản đường tiền tài của các người. Tôi nghĩ mấy người hẳn biết phải làm thế nào chứ.”  

“Đường Tuấn, cho dù mày nói cái gì cũng vô dụng thôi. Tao mới là chủ tịch tập đoàn Nam Nhật, chỉ tao mới có thể quyết định tập đoàn muốn hợp tác với ai!” Tề Hưng lạnh lùng nói.  

Lời này vừa ra, sắc mặt những cổ đông kia lập tức trở nên không dễ nhìn, sôi nổi nói.  

“Cậu chủ Tề, cậu như vậy là không đúng. Phát tài phải cùng nhau,tuy  nhà họ Tề của cậu có tiền, nhưng cũng không thể không cho chúng tôi kiếm tiền chứ.” 

Bình luận

Truyện đang đọc