CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy giới võ đạo Đông Nam Á không có gốc rễ sâu xa, nội tình thâm hậu bằng nước Việt Nam, nhưng cũng đã từng lớn mạnh hưng thịnh ngang nước Việt Nam. Nhưng vào mấy trăm năm trước, bỗng nhiên có một tên điên xuất hiện. Võ đạo của người điên đó rất kinh người, ngay cả cao thủ thần hải cảnh bình thường cũng không ngăn nổi một chiêu của ông ta. Chỉ có những người đứng đầu thần hải cảnh hậu kỳ mới có thể đánh vài chiêu với ông ta, nhưng vẫn không phải là đối thủ. Giới võ đạo Đông Nam Á liên tục có thần hải chết đi, càng không biết có bao nhiêu tông sư chết đi. Đoạn thời gian đó được gọi là ngày đen tối của giới võ đạo Đông Nam Á, hầu như toàn bộ giới võ đạo đều bị tàn sát!  

Advertisement

Đến cuối cùng, cao thủ thần hải của Đông Nam Á chết đi bảy tám phần mười. Người điên kia lại đột nhiên biến mất, lúc này mới chừa cho giới võ đạo Đông Nam Á một hạt giống, sau này mới có giới võ đạo Đông Nam Á hôm nay.  

Advertisement

Mặc dù không thấy tận mắt, nhưng Cổ Sáng xem qua rất nhiều ghi chép trong những cuốn sách cổ. Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy da đầu tê rần, với sức lực của một người mà đã đạp đổ được toàn bộ giới võ đạo Đông Nam Á, võ đạo phải mạnh cỡ nào mới có thể làm được.  

Sắc mặt Cổ Sáng trở nên nặng nề, gã khàn giọng nói: "Từ Vũ, ông nhắc lại chuyện xưa làm gì?"  

Chuyện năm đó là bí mật của riêng toàn bộ giới võ đạo Đông Nam Á, tất cả võ giả Đông Nam Á cho dù có biết cũng không nói ra, coi đó là sỉ nhục lớn nhất. Bây giờ nhắc đến, Cổ Sáng cho là Từ Vũ muốn mượn chuyện này làm nhục giới võ đạo Đông Nam Á, nên giọng điệu có phần bất hảo.   

Đối với điều này, Từ Vũ chỉ cười nhạt một tiếng, nói: "Các người có từng điều tra qua lai lịch của cao thủ điên kia không?"  

Cổ Sáng u ám nói: "Có vẻ như người đó xuất hiện từ hư vô, vui buồn lẫn lộn, chỉ chuyên chú vào việc chém giết, hoàn toàn không trao đổi với ai cả. Ai biết được lai lịch của ông ta? Từ Vũ, rốt cuộc ông muốn nói cái gì?"  

Từ Vũ nói: "Ha ha. Nếu như tôi nói người điên tàn sát gần hết giới võ đạo Đông Nam Á chỉ là một người hầu của lão tổ Vu Môn. Không biết anh sẽ có cảm tưởng thế nào?"  

Rầm!  

Trong lầu đột nhiên phóng ra một tiếng sét. Cổ Sáng chợt phóng khí tức ra, cái bàn nứt gãy, mặt đất dày bị nứt thành từng đường nứt nẻ.  

"Không thể nào! Cường giả có cấp độ như thế sao lại là người hầu của người khác!" Đương nhiên Cổ Sáng không tin.  

Nếu Từ Vũ nói là thật, chẳng phải điều đó có nghĩa là dốc hết toàn bộ sức mạnh của giới võ đạo Đông Nam Á, vẫn không đánh lại một người hầu hèn mọn của lão tổ Vu Môn sao. Nếu như truyền ra, e rằng toàn bộ giới võ đạo Đông Nam Á đều sẽ không ngẩng đầu lên được!   

"Người điên kia là người thử thuốc khi đó của lão tổ Vu Môn! Mặc dù tin tức năm đó đã bị chặn kín, nhưng có lẽ trong giới võ đạo Đông Nam Á mấy người vẫn còn đôi lời để lại. Có lẽ anh cũng đoán được tôi không nói dối." Ống tay áo của Từ Vũ vung lên, một luồng khí kình ôn hòa phát ra, xóa đi khí thế áp bức của Cổ Sáng.  

Sắc mặt Cổ Sáng thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kị. Vốn cho rằng mình bước vào thần hải là đủ sức chèn ép đám Từ Vũ, không ngờ thực lực của đối phương không kém hơn gã chút nào.  

Chẳng qua bây giờ Cổ Sáng không có hơi sức nào đi so đo với họ, lời Từ Vũ nói khiến lòng gã dậy sóng.  

Bình luận

Truyện đang đọc