CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi chỉ cho cậu ta một con đường để sống sót.” Vu Khải Công nhìn về phía nhóm người Hoa Tiểu Nam với vẻ mặt mỉa mai và cười nói: “Bên tôi có mười lăm vị thiên nhân thần cảnh, sau lưng còn có gần năm mươi vị võ giả thần cảnh. Các cô nghĩ mình có thể ngăn cản tôi lại không?”  

Rầm.  

Advertisement

Trong sâu thẳm Bắc Giang, nơi sương mù bao quanh đột nhiên có một âm thanh trầm đục vang lên.  

Advertisement

Vẻ mặt Vu Khải Công càng thêm giễu cợt, anh ta nói: "Tôi nghe nói người của Vu Môn sắp đến rồi, ông lấy cái gì để chống lại tôi đây? Trước đây tôi không muốn động thủ, chẳng qua là vì nể mặt Long Vương mà thôi. Nếu không thì các ông đã sớm chết rồi.”  

Vẻ mặt của Tàng Khánh đột nhiên thay đổi, đây là điều mà anh ta sợ nhất phải nhìn thấy. Từ đầu đến cuối, thế chủ động trong trận chiến này luôn nằm trong tay Vu Môn.  

“Đừng nói là ông, cho dù người họ Đường kia có ở đây thì cũng không thể làm gì được. Chưa nói đến khả năng anh ta đã chết. Dù sao thì thế giới mới này vẫn sẽ thuộc về Vu Môn mà thôi.” Vũ Khải Công ngạo nghễ nói, âm thanh mang theo sự tự tin.  

“Anh Đường chưa chết.” Hoa Tiểu Nam đứng lên, kiên quyết nói.  

Khí tức của Hoa Tiểu Nam mờ mịt vô thường, cô ấy đã tu luyện võ công đạt đến nửa Thần Hải Cảnh.  

“Cô là cô gái nhỏ ở dân tộc Mèo đúng không?” Vu Khải Công cười lạnh nói: “Nếu không phải do sự thay đổi của trời đất đã kích hoạt vòng tròn ma thuật do tổ tiên dân tộc Mèo để lại thì cô đã chết trong tay Tạ Côn từ lâu rồi.”  

Đằng sau anh ta, Tạ Côn của Tuyết Hồng Thảo Đường lộ ra sát khí.  

Chính anh ta là người đã tiến vào dân tộc Mèo để giế t chết người truyền thừa cao nhất ở đó. Nhưng Tạ Côn lại không ngờ rằng dân tộc Mèo đột nhiên khôi phục trận pháp, điều này khiến anh ta sợ hãi rút lui. Sau khi trời đất thay đổi, mặc dù Hoa Tiểu Nam đã bước chân vào Thần Hải Cảnh nhưng vẫn có khoảng cách lớn so với Tạ Côn và một số thiên nhân thần cảnh khác.  

Khí thế của Tạ Côn ngày một phóng thích, khiến cho một áp lực vô hình xuất hiện, đè lên Hoa Tiểu Nam và Hàn Bảo Long. Tạ Côn là một thiên nhân thần cảnh đã đạt đến đỉnh cao của việc kiểm soát sức mạnh, nhưng khí thế của anh Tạ Công hề ảnh hưởng đến Lý Ngọc Mai và Mộ Dung Lan.  

“Hừ."  

“Hừ."  

Hai âm thanh trầm đục liên tiếp phát ra từ miệng của Hàn Bảo Long và Hoa Tiểu Nam.  

Bàn tay cầm kiếm của Hàn Bảo Long bắt đầu run lên, thân kiếm rung lên bần bật, như thể nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Chân Hàn Bảo Long cũng bắt đầu rung chuyển nhưng cậu ta vẫn nghiến răng để chống đỡ. Kiếm thuật cao siêu và cảnh giới là hai thứ hoàn toàn khác nhau.  

Khóe miệng Hoa Tiểu Nam đột nhiên chảy máu, khuôn mặt xinh đẹp cũng dần trở nên tái nhợt. Mặc dù cô ấy cũng là Thần Cảnh nhưng khoảng cách so với Tạ Côn vẫn còn quá lớn.  

Khuôn mặt Tàng Khánh lộ vẻ không đành lòng, nhưng anh ta vẫn không có cách nào ra tay. Vu Khải Công ở một bên hoàn toàn kiểm soát anh ta. Ba cô gái, Hoàng Phủ Ngọc, Lý Ngọc Mai và Mộ Dung Lan đã rơi nước mắt, bọn họ nắm chặt tay lại trong vô thức, không hề để ý đến móng tay đang đâm vào da thịt mình.  

Keng.  

Bình luận

Truyện đang đọc