CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không, tôi muốn chờ Anh Đường. Anh Đường sẽ đến đón tôi.” Thẩm Ngọc Nhu giãy dụa.  

“Anh Đường của cô không tới được.” Mộc Thanh Lam không biết giải thích với Thẩm Ngọc Nhu như thế nào, chỉ có thể nói: “Thực lực của Hàn Cung không kém hơn Vu Môn, lần này còn có Tôn Như Ngọc ở đây, anh Đường của ngươi có tới đây cũng vô ích thôi.”  

Advertisement

“Không, tôi không tin.” Thẩm Ngọc Nhu cắn răng nói. Mộc Thanh Lam thầm tức giận, đang lo lắng có nên đánh cô ta ngất xỉu hay không thì ngoài cửa truyền tới một luồng thanh âm nhàn nhạt: “Thánh nữ Mộc nói không sai.”

Advertisement

Sắc mặt Mộc Thanh Lam đột nhiên thay đổi, thật ra vừa rồi cô không có cảm giác có người đến gần. Chắc chắn, căn cơ tu luyện của người tới cao hơn cô rất nhiều.  

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị đẩy ra.  

Một người đàn ông mặt như tạc tượng, bộ dạng mười phần đẹp trai thong thả tiến đến. Miệng nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, nhìn thấy Mộc Thanh Lam: "Mộc thánh nữ, đã lâu không gặp."  

"Tôn Như Ngọc." Giữa hai hàm răng Mộc Thanh Lam phun ra mấy chữ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.  

Người đàn ông trước mặt chính là là Tôn Như Ngọc, đệ tử ưu tú nhất của núi Chứa Chan. Tu vi đã sắp đạt tới mức mà người thường không thể tưởng tượng nổi.  

Tôn Như Ngọc cười nói: "Tôi và Ngọc Nhu vài ngày sẽ đính hôn. Mộc thánh nữ không muốn chúc mừng sao?"  

Mộc Thanh Lam cắn răng, cười lạnh nói: "Tôn Như Ngọc, anh dám có ý đồ với đệ tử Hàn Cung của tôi, chẳng lẽ không sợ chết sao?"  

Đệ tử Hàn Cung bị cấm kết giao với đàn ông bên ngoài, nếu bị phát hiện vi phạm quy định, không chỉ đệ tử Hàn Cung, mà ngay cả những người đàn ông mà họ kết giao sẽ phải bỏ mạng. Đây là một quy luật trước nay không đổi.  

Tôn Như Ngọc vẫn vẻ mặt ôn nhu đó, không chút thay đổi: "Tôi được Lâm cung chủ gật đầu đồng ý."  

"Không có khả năng." Mộc Thanh Lam nói: "Tôi không tin. Trong lòng anh nghĩ cái gì, không thể giấu được sư tôn với trưởng lão."  

Tôn Như Ngọc trời sinh thân thể Thuần Dương, Thẩm Ngọc Nhu hàn thể. Hai người kết hợp, âm dương tương hỗ. Nhưng tu vi Thẩm Ngọc Nhu quá yếu, chỉ rơi vào kết cục bị thôn phệ. Loại chuyện này ngay cả Mộc Thanh Lam đều biết, cung chủ với các trưởng lão của Hàn Cung làm sao có thể không biết.  

Tôn Như Ngọc không trả lời, mà im lặng nhìn Mộc Thanh Lam.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Lam đột nhiên trở nên trắng bệch, bỗng nhiên cô chợt nghĩ đến những gì mình vừa nghe thấy, thất thanh: "Không thể nào. Sư phụ và những người khác không thể đồng ý. Hơn nữa, Ngọc Nhu là con gái của Lâm phó cung chủ, làm sao cô ấy có thể đồng ý? "  

Cô suy nghĩ thật cẩn thận những điểm mấu chốt. Tôn Như Ngọc dám làm như thế khẳng định đã chiếm được đồng tình, thậm chí được sự ủng hộ của cung chủ Hàn Cung với vài vị trưởng lão. Nhưng vì cái gì? Thân là cung chủ Hàn Cung không phải nên suy nghĩ cho đệ tử sao? Tại sao lại ủng hộ âm mưu của người ngoài chống lại các môn đồ?  

Tôn Như Ngọc khẽ lắc đầu, nói: "Mộc thánh nữ vẫn quá ngây thơ."  

Trong mắt anh ta lóe ra tia sáng khiến kẻ khác tim đập nhanh. Vì để có được Thẩm Ngọc Nhu, anh ta tiêu phí không ít tiền. Đây là một cuộc giao dịch. Thẩm Ngọc Nhu chỉ đơn thuần là vật hi sinh.  

"Hừ. Tôi muốn đích thân đến hỏi sư tôn." Vẻ mặt Mộc Thanh Lam không tốt, muốn đi ra ngoài.  

Bình luận

Truyện đang đọc