CHIẾN THẦN THÁNH Y

Chuyến đi tới Dược Y Cốc lần này, mục tiêu của Đường Tuấn có thể nói là đã đạt được. Trị hết bệnh của Hoa Tiểu Nam, cũng hiểu được nguyên nhân cái chết của ông nội anh. Nhưng bởi vì biết thêm được chuyện của Thánh Thủ Tông và Vu độc, Đường Tuấn chỉ cảm thấy trọng trách trên vai ngày càng nặng thêm.  

<

Advertisement

Thời gian đối với anh quá gấp gáp, cho nên anh đã chuẩn bị rời khỏi Dược Y Cốc.  

“Tôi còn muốn ở lại Dược Y Cốc vài năm nữa, chờ đến khi tôi ra ngoài sẽ đi tìm cậu.” Chung Khê San nói với Đường Tuấn. Tuy rằng ông đã tiến vào Thần Hải, nhưng dù sao trước đây ông cũng đã có giao ước với Dược Y Cốc, vi phạm thì không hay chút nào.  

Đường Tuấn gật gật đầu, nhìn về phía Tôn Vân Hoa và mọi người ở Dược Y Cốc, trầm giọng nói: “Đừng quên những gì đã hứa với tôi.”  

Tôn Vân Hoa nói: “Cậu yên tâm đi. Dược Y Cốc bọn tôi biết bản thân mình nên làm gì. Về chuyện của cậu, tôi đã nói cho Phái Thần Châm biết rồi, chờ thêm một thời gian nữa, hai nhà chúng ta khả năng sẽ lựa chọn hòa nhập với thế giới.”  

Vu độc đã bắt đầu hành động, chống đối lại truyền thừa dòng chính của Vu độc, là trách nhiệm nặng nề của bọn họ.  

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đường Tuấn mang theo Hoa Tiểu Nam, xoay người rời đi.  

Diệp Thanh Phương và đám người khác vội vàng chạy đuổi tới.  

Vốn dĩ là bọn họ đã sớm rời khỏi Dược Y Cốc, nhưng sau khi biết được Đường Tuấn cũng muốn rời đi, thì lại mượn lý do lùi lại mấy ngày. Một là có vị đại cao thủ Đường Tuấn này bảo vệ, bọn họ ra khỏi Dược Y Cốc cũng không cần phải lo lắng gặp bất cứ nguy hiểm gì, hai là Thanh Phương muốn nhân cơ hội này kết giao một chút với Đường Tuấn.  

Chuyến đi ra khỏi cốc rất thuận lợi, Đường Tuấn phóng ra tinh thần lực của cảnh giới Nhập Thần, dã thú dù hung hãn đến đâu cũng đều phải quỳ rạp trên mặt đất run bần bật, làm sao còn dám tấn công bọn họ. Về phần Diệp Thanh Phương thỉnh thoảng có nói với anh hai ba câu, nhưng Đường Tuấn lại không thèm để ý, làm ra bộ dạng của người tài giỏi.  

Nhưng lần này ngài Tô và những vệ sĩ khác lại không dám nghĩ đến chuyện bất mãn vì sợ Đường Tuấn sẽ tát chết bọn họ rồi vứt họ lại giữa cái khu rừng rậm nguyên sinh này.  

Về vấn đề này, Thanh Phương cũng không ép buộc gì nhiều, sau cùng thì bọn họ cũng là người sai trước.  

Hai ngày sau, hai đội đã ra khỏi khu rừng rậm và tách ra ở bên ngoài một thị trấn nhỏ. Bởi vì Thanh Phương năn nỉ ỉ ôi, Đường Tuấn đối phó rất mệt mỏi, cho nên trước khi đi đã cùng anh ta trao đổi phương thức liên hệ.  

Lại một ngày nữa trôi qua, Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam rốt cuộc cũng về tới thành phố Vinh.  

Đưa Hoa Tiểu Nam về biệt thự Green Garden, sau khi bà Độc biết bệnh tình của cô đã được chữa trị hoàn toàn thì không khỏi vui mừng một trận, còn lôi kéo Đường Tuấn rồi nói một đống những lời cảm động.  

Sau khi Đường Tuấn sắp xếp xong cho Hoa Tiểu Nam, lúc này mới lái xe đi đến trước nhà Thẩm Ngọc Nhu. Mặc dù bây giờ anh có thể đi bộ trên không, nhưng mà loại hành vi này ở giữa thành phố, nếu bị ai đó chụp ảnh được, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều chấn động và rắc rối lớn. Hơn nữa đi bộ trên không tuy rằng nhìn như có vẻ phóng khoáng, thanh cao, nhưng lại hao tổn chân khí quá mức, dựa vào tu vi hiện nay của anh, cũng chỉ có thể kéo dài được nửa giờ đồng hồ.  

Quen cửa quen nẻo mà đi tới nhà Thẩm Ngọc Nhu rồi gõ cửa. 

Bình luận

Truyện đang đọc