CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Nhưng có số việc không liên quan gì đến huyết mạch." Ngô Trí Khải lau nước mắt rồi nói: “Tôi chủ động dạy thuật Chúc Do, chẳng qua muốn tìm được con cháu nhà họ Đường."  

Ông ta nhìn Đường Tuấn rồi nói: “Cậu thật sự không phụ cái họ này, ngọc trụ kia ở trong tay cậu, tôi cũng yên tâm rồi.”  

"Ông tìm tôi để làm gì? Lại có liên quan gì đến trụ ngọc kia?” Đường Tuấn khó hiểu hỏi.  

Vẻ mặt ông cụ không giống như đang giả vờ, anh cũng đã tin một chút rồi.  

“Tôi rất xin lỗi về chuyện của ông nội cậu và nhà họ Đường.” Ngô Trí Khải ăn năn nói: “Nhưng bây giờ chắc chắn không phải lúc để đau buồn. Vị lão tổ kia của Vu Môn đã bị thương nặng trong trận chiến năm đó, chỉ đành quay trở lại quê hương. Nhưng cùng với sự thay đổi của thế giới này, có một số người trong Vu Môn lại bắt đầu muốn hành động. Nhà họ Đường chỉ là trận đầu tiên, sự trả thù của Vu Môn mới chỉ bắt đầu.”  

“Vậy thì đã sao, tôi sẽ không để thảm kịch một ngàn năm trước lại xảy ra lần nữa.” Đường Tuấn tự tin nói.    

Ngô Trí Khải lắc đầu nói: “Tôi biết với tuổi này của cậu có được thực lực như vậy đã vô cùng hiếm thấy, nhưng Vu Môn hoàn toàn không hề đơn giản như cậu nghĩ. Cậu có biết Ban Cơ người đã chiếm lấy nhà họ Đường của cậu hiện đã đạt tới cảnh giới gì không? Thần Cảnh trung kỳ, thực lực của ông ta còn mạnh gấp hai ba lần thân già tôi đây. Nhưng ngay cả như vậy, ông ta cũng chỉ được xếp thứ hai mươi trong những người đứng đầu của Vu Môn. Cường giả của Vu Môn vẫn còn chưa xuất thế là vì họ đang chờ một cơ hội hoàn hảo.”  

“Lần này tôi tới đây chủ yếu là để nhắc nhở cậu hai chuyện.”   

“Thứ nhất, năm đó vị lão tổ dẫn dắt Vu Môn kia không phải hoàn toàn chết đi, mà là tự phong ấn mình bằng bí pháp của Vu tộc. Những năm gần đây, thỉnh thoảng Vu Môn sẽ cử người đi ra ngoài tìm kiếm nhiều loại linh dược thuốc quý, để có thể làm vị lão tổ kia sống lại!” Giọng nói Ngô Trí Khải khẽ run lên cùng với ánh mắt kinh hoàng.  

"Không thể nào!" Giọng điệu của Đường Tuấn hoàn toàn không tin.  

Anh có Hậu Thiên Đạo Thể, hiện giờ càng phá vỡ được lồng giam xác thịt, nhưng cũng chỉ sống được một trăm năm mươi tuổi, cố sống đến hai trăm tuổi đã là cực hạn rồi. Thậm chí cao thủ của Thần Cảnh còn không bằng.  

Lão tổ Vu Môn là nhân vật sống cách đây một ngàn năm trước, tuy rằng đã đạt tới võ đạo cực hạn trong truyền thuyết. Nhưng một ngàn năm dài đằng đẵng, cho dù có tài năng vô song hay tài mạo xuất chúng, đều sẽ biến thành cát bụi trong dòng thời gian. Đường Tuấn không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc làm sao một người sẽ có thể sống tới một ngàn năm.  

Ngô Trí Khải nhìn Đường Tuấn thật sâu rồi nói: "Tu vi của vị lão tổ Vu Môn không hề đơn giản, nghe nói năm đó ông ta đã phá vỡ được giới hạn của Võ đạo, đạt tới cảnh giới Võ đạo mà trước nay chưa từng có, nếu không khi ấy e rằng xác thịt ko còn mà đạo cũng mất. Mấy trăm năm nay, Vu Môn đã dốc hết toàn lực tìm kiếm đủ loại linh dược thuốc quý, hơn nữa còn sử dụng các bí pháp để duy trì sự sống cho lão tổ.”  

“Nghe nói cậu đã từng đến bộ tộc người Mèo, không biết đã đi qua kho tàng bí mật của họ chưa?” Ngô Trí Khải đột nhiên hỏi.  

Đường Tuấn gật đầu, anh vẫn còn ấn tượng sâu sắc với những gì mà mình nhìn thấy trong kho tàng bí mật của dân tộc Mèo. Nghĩ đến cảnh trống rỗng bên trong, Đường Tuấn chợt nảy ra một ý nghĩ kinh hãi trong đầu, hốt hoảng nói: "Lẽ nào Vu Môn đã cướp đoạt một nửa kho tàng bí mật của dân tộc Mèo?"  

Ngô Trí Khải thở dài: "Đúng vậy, lần hành động năm đó, một người trong nhà họ Ngô chúng tôi cũng đã tham gia, cho nên tôi mới có thể biết được bí mật này.”  

Đường Tuấn nghe xong, trong lòng bỗng ngập tràn sát khí. 

Bình luận

Truyện đang đọc