CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ông ta nghiêng đầu nhìn về một người đang ngồi cách đó không xa, nói: "Ông em Nam, tin tức đã truyền ra ngoài rồi chưa? Cứ nói tên họ Đường kia muốn thừa lúc buổi tối rối loạn mà rời khỏi để cho đám côn đồ cắc ké trông cho kỹ vào."  

Ông em Nam nói: "Ông anh Trương việc này cần gì chứ?"  

Advertisement

"Hừ! Bây giờ tôi không thể tự mình ra tay làm thịt tên kia, nhưng cơn giận này chắc chắn phải xả. Tên họ Đường cậu ta là thứ gì, cũng dám đấu với tôi!" Trương Tuyền nghiến răng nghiến lợi, một mặt phẫn nộ!  

Ông em Nam ngậm miệng không nói nữa! Người tập võ vốn coi trọng chuyện hơn thua, vì để tranh giành hơn thua mà chuyện giết người đối với bọn họ vốn là chuyện thường như cơm bữa! Người thường còn như vậy, huống chi là một vị cao thủ luyện công hóa khí như Trương Tuyền!  

Buổi tối hôm đó, một tên đại ca lưu manh mặt sưng mũi sưng dẫn theo một đám lưu manh cũng sưng mặt sưng mũi y hệt ngồi xổm chờ ở bên ngoài khách sạn Phúc Lai, chờ cái tên Đường Tuấn đã giết chết đại ca trước đó của bọn họ đi ra, sau đó báo thù rửa hận! Đáng tiếc bọn họ đợi vô ích suốt một đêm, Đường Tuấn căn bản không có muốn rời đi như lời đồn.  

Sáng sớm ngày hôm sau, một đám lưu manh vành mắt đen thui, nghiến răng nghiến lợi rời khỏi khách sạn Phúc Lai! Có điều bọn họ cũng chưa có mất hết hi vọng, chỉ cần Đường Tuấn vẫn còn ở trong thành cổ Bắc Ninh, như vậy bọn họ cứ muốn Đường Tuấn phải chết! Nơi này là sân nhà của bọn họ, tuyệt đối không thể để cho Đường Tuấn rời đi!  

Trong phòng ăn của khách sạn Phúc Lai.  

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào cái bàn của Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu, có trêu cợt, có cười khẩy, cũng có tiếc nuối.  

Trong vòng một buổi tối, đủ loại tin tức về Đường Tuấn đã bị mọi người truyền đi khắp nơi, thậm chí là bởi vì dưới sự cố ý tuyên truyền của Trương Tuyền mà không ít người trong thành cổ Bắc Ninh đã biết đến có một người trẻ tuổi dám khiêu chiến với tông sư. Tuy là rất can đảm nhưng mà lại quá ngu xuẩn, chỉ có tu vi nội công lại dám đi khiêu chiến với cao thủ tông sư, ai dám co năng lực đi chịu chết như thế chứ!  

"Anh Đường Tuấn, tại sao bọn họ lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt kì lạ như vậy?" Thẩm Ngọc Nhu nhăn đôi mi thanh tú lại nói.  

Đường Tuấn khẽ cười: "Bọn họ cảm thấy anh không biết lượng sức mình, dám khiêu chiến với cao thủ tông sư."  

Thậm Ngọc Nhu nói: "Em nghe bọn họ nói cao thủ tông sư rất lợi hại, anh Đường Tuấn có đánh thắng được bọn họ không?"  

Đường Tuấn cười nói: "Nói cho em nghe một bí, thật ra anh cũng là một cao thủ tông sư."  

Trong lúc nói chuyện Đường Tuấn không có cố ý nhỏ giọng cho nên mấy người ở trong phòng cũng nghe được, họ âm thầm cười khẩy. Tới bây giờ rồi mà còn dám to mồm như thế, đúng là muốn chết sớm!  

"Cậu Đường à, xem ra là cậu không có ý muốn quay về nhưng mà tôi muốn khuyên cậu một câu, nên nhịn thì nhịn một chút sẽ tốt hơn." Nhóm người đã cơm nước xong xuôi, cùng nhau đi đến nơi thi đấu võ ngoài thành cổ Bắc Ninh, Trần Bá Phước gọi Đường Tuấn lại nói.  

"Tông sư sẽ có phong thái của tông sư, chỉ cần cậu không mạo phạm người ta thì người ta cũng sẽ không đi bắt nạt những người có tu vi nhỏ yếu hơn minh." Trần Bá Phước dặn dò nói.  

"Tôi đã biết." Đường Tuấn tùy tiện nói.  

Nhìn dáng vẻ lười nhác không thèm để ý gì của Đường Tuấn, Trần Bá Phước khẽ nhíu mày lại nhưng cũng không có nhiều lời nữa.  

Cuộc thi lần này tổ chức ở trong một khe núi bên ngoài thành cổ Bắc Ninh, là một nơi rất rộng lớn, dân cư thưa thớt, rất thích hợp cho cuộc thi đấu lần này của các võ giả.  

Lúc mà nhóm người Đường Tuấn đến nơi thì đã nhìn thấy rất nhiều người có mặt rồi. Có thể loáng thoáng mà nhìn ra được có bốn thế lực được chia ra, bốn thế lực đó là Âu Dương Hồng Phượng, Tần Nhu, một người đàn ông có cái đầu trọc xăm hình rồng đen khắp cơ thể và người cuối cùng là một ông cụ nhìn rất nho nhã đang mặc trang phục luyện công rộng thùng thinh, râu bạc trắng phủ đến trên tay, trên tay có cầm một cây quạt giấy nhìn như một ông cụ hiền lành, nếu chỉ nhìn thôi thì ít ai tin được người này lại là ông lớn của một thành phố.  

Bình luận

Truyện đang đọc