*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thật ra anh ta vẫn có làm một chút chuyện. Tôi nghe nói mỗi ngày anh ta đều sẽ đi điều dưỡng cho Nam Trang và Quân Tuyết Mãn, hình như là dùng thuật châm cứu gì đó. Nhưng có điều, dường như Nam Trang và Quân Tuyết Mãn đều không có tiến bộ gì.”
“Đó chẳng phải là bởi vì không có bảo vật, cho nên trong khoảng thời gian ngắn khó mà có tiến bộ lớn. Tôi vẫn thấy bác sĩ Viên làm bác sĩ chỉ đạo của chúng ta tốt hơn. Tuy rằng tỉ lệ tử vong cao một chút, nhưng rốt cuộc vẫn còn có người sống sót. Nếu để anh ta tới làm... hừ, còn không biết sẽ phải chết bao nhiêu người nữa.”
Cổ Linh Vương và tướng quân Phong nghe thấy những lời bàn luận đó nhưng cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, hối hận cũng không kịp.
Nhưng người nôn nóng nhất chính là đôi sư huynh sư muội Nam Trang và Quân Tuyết Mãn.
Rầm.
Quân Tuyết Mãn dập nát tan tành một cái ghế, tức giận nói: “Sư huynh, anh xem anh ta đã làm ra cái trò chết tiệt gì. Đây có khác nào đang trêu đùa chúng ta!”
Trong phòng, trên mặt đất tràn đầy các loại bàn ghế bị Quân Tuyết Mãn đập nát.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quân Tuyết tràn đầy tức giận, lông mày không ngừng run rẩy, hiển nhiên là cô ta vô cùng phẫn nộ.
Nam Trang đứng bên ngoài cửa sổ, lông mày hơi cau lại.
Hành động mấy ngày nay của Đường Tuấn khiến anh ta không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ.
"Sư huynh, anh hoàn toàn không lợi hại như lời đồn đại bên ngoài, quả thực chính là một bác sĩ tầm thường.
Mỗi ngày làm châm cứu cho chúng ta cái gì chứ, hoàn toàn một chút hiệu quả cũng không có.
Hiện tại Giang Thành đã là Bán Bộ Thần Quân, nói không chừng đợi đến ngày tỷ thí, anh ta có thể đột phá đến cảnh giới Thần Quân, đến lúc đó, chúng ta so như thế nào?”
Quân Tuyết Mãn vô cùng bất mãn.
Nam Trang do dự nói: "Không phải không có hiệu quả.
Tuyết Mãn, chẳng lẽ cô không phát hiện khi châm cứu qua đi, pháp lực trong cơ thể càng thêm tinh thuần, thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn rất nhiều sao?”
Quân Tuyết Mãn hừ một tiếng, nói: "Vậy thì thế nào?
Đến lúc đó cũng không phải là so pháp lực của ai tinh thuần hơn, mà là tu vi cùng thực lực thực sự.”
Nam Trang thở dài, nói: "Hiện tại chúng ta cũng không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng anh ta.”
Chuyện Quân Tuyết Mãn oán giận anh ta cũng không phải không biết, nhưng hai người anh em bọn họ gia nhập quân Diệt Ma, nếu như không có cơ duyên đặc thù, gần như rất khó có thành tựu lớn.
Mà Đường Tuấn đến, làm cho Nam Trang thấy được một tia hy vọng.