CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lớp sau của cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao lại làm bà ta bị thương.  

“Cậu dám?” Lương Thiên Lam hoảng hồn, nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt giận dữ. Trong ánh mắt không giấu được ý định giết người.  

“Còn muốn tiếp tục đánh sao?” Đường Tuấn cũng nhìn Lương Thiên Lam với bộ dạng không chút sợ hãi.  

Lương Thiên Lam ngực đập nhanh liên hồi, phải mất rất lâu mới bình tĩnh lại, nét mặt trở lại điềm tĩnh và thản nhiên.  

Đương nhiên là bà ta có lòng tin gi ết chết Đường Tuấn. Bà ta là Bán Bộ Hóa Thần, lĩnh hội được sự tồn tại to lớn của quy luật hoàn chỉnh. Còn Đường Tuấn có mạnh cỡ nào thì cuối cùng vẫn không phá vỡ được ngưỡng cửa đó, trong mắt bà ta thì anh chỉ là loài giun dế to xác.  

Nhưng lần này, để lấy được thứ kia thì tổ chức đã bố trí rất lâu và Đường Tuấn là một phần không thể thiếu. Bà ta không muốn bị trách phạt chỉ vì giết một con giun dế.  

Tâm trạng bĩnh tĩnh lại, Lương Thiên Lam chậm rãi nói: “Cậu khá lắm! Đợi chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ xin tổ chức về công lao của cậu.”  

Bà ta đã quyết định, sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ giết Đường Tuấn để trút giận.  

Đường Tuấn cười. Sao anh không biết suy nghĩ của Lương Thiên Lam được. Anh nói: “Các người muốn tôi làm gì?”  

Lương Thiên Lam nói: “Ở tầng năm Lôi Trì có giấu một bảo vật mà chúng tôi cần. Cậu hãy đi lấy ra giúp.”  

Nói xong, Lương Thiên Lam lấy ra một bức tranh, trên bức tranh vẽ một mảnh vụn rất lớn, mảnh vụn ấy có hình dạng không bình thường, bên trên có sấm sét lập lòe. Dù chỉ là một bức tranh nhưng có thể cảm thấy hơi thở dao động rất mạnh mẽ.  

“Ở tầng năm ư?”  

Đường Tuấn khẽ chau mày, trong lòng có chút nghi ngờ, tầng năm Lôi Trì không phải là nơi khó vượt qua, bảo vật ở đây trông có vẻ rất mạnh, sao có thể chỉ ở tầng năm.  

Lương Thiên Lam nhìn thấy bộ dạng của Đường Tuấn, cười khẩy nói: “Đương nhiên là tôi biết chỉ dựa vào thiên bẩm của cậu không lên đến được tầng năm.”  

Bà ta lấy ra một cây trăm, trên cây trăm có khắc hoa văn huyền diệu như ngọn lửa đang đốt cháy. Ngoài ra, trên cây trâm còn có hơi thở sấm sét.  

“Vốn dĩ vượt qua Lôi Trì không thể dùng bất cứ vật dụng nào, nhưng Lôi Hỏa Trâm là vật tôi dùng lôi hỏa trong Lôi Trì chế tạo, Lôi Trì sẽ không gây khó dễ.. Cậu cầm lấy Lôi Hỏa Trâm, khi gặp phải lôi linh không đấu lại được thì hãy dùng đến nó. Nhưng năng lượng dự trữ trong Lôi Hỏa Trâm chỉ có thể dùng hai lần, ba tầng đầu tiên phải tự dựa vào bản thân.”  

Lương Thiên Lam lạnh lùng nói: “Nếu ba tầng đầu tiên cậu cũng không vượt qua được thì chết trong Lôi Trì cũng đáng đời.”  

Dứt lời, bà ta để Lôi Hỏa Trâm xuống rồi quay người đi.  

Đường Tuấn cầm lấy Lôi Hỏa Trâm, thần thức thâm nhập vào như sợi tơ. Đây là cách người xưa dùng linh tơ, ban đầu nó được sử dụng để chẩn đoán bệnh ở người, lúc này dùng để tìm kiếm Lôi Hỏa Trâm.  

Đi sâu vào trong thần thức, một hơi thở to lớn xuất hiện trong cảm nhận của Đường Tuấn. Hơi thở này có sự điên cuồng của sấm sét và ngọn lửa nóng hừng hực. Đây là thủ đoạn của Bán Bộ Hóa Thần.  

Cảm nhận được nửa giờ. Cuối cùng, Đường Tuấn cũng tìm tòi kỹ Lôi Hỏa Trâm rồi, tinh thần cũng thoát ra khỏi cây trâm.  

“Có phải tôi nên tạo cho mình một binh khí?” Đường Tuấn sờ lên cằm, trong lòng ngẫm nghĩ. 

Bình luận

Truyện đang đọc