CHIẾN THẦN THÁNH Y

Tu vi  của Tô Minh Thao không đủ nên không có cách nào hấp thu được khí tức trong núi Vạn Thần. Vì vậy, ông ta có khát vọng rất lớn đối với khí tức thần thánh. Chỉ là, ông ta đột phá đến cảnh giới Thần Quân cần một lượng lớn khí tức thần thánh. Chỉ là một cái lỗ phát ra một chút khí tức như vậy, căn bản không đủ thỏa mãn ông ta.  

“Chỉ cần Thái Hạo có thể đột phá đến cảnh giới Thần Quân, tương lai tôi cũng có thể có cơ hội đột phá.”  

Ánh mắt Tô Minh Thao quét về phía người của Thái Hạo và tất cả các học trò, trong lòng ông ta tràn đầy hy vọng.  

“Đi thôi.” Tô Minh Thao hạ lệnh.  

“Vâng.”  

Thái Hạo dẫn hai trăm học trò của Đại Diễn Các bay lên bầu trời, cơ thể họ biến mất trong của động.  

Mà bây giờ, thần triều Chu Tước, Độc Cô Cung và Chiến Thần Tông cũng có một cảnh tương tự như vậy. Đường Tuấn không đi cùng đội ngũ của thần triều Chu Tước mà đi cùng Mộ Thanh. Là đại trưởng lão nội điện trẻ tuổi nhất của Độc Cô Cung, anh ta cũng giống như Thái Hạo, không cần tham gia tuyển chọn sơ bộ mà cũng có thể có tư cách tiến vào núi Vạn Thần.  

Tại Thiên Ma Môn, một cậu thanh niên trẻ tuổi khí chất u ám, nhìn rất nhiều tu sĩ đứng trước mặt, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta là giết sạch đối thủ, cướp lấy truyền thừa của núi Vạn Thần, bằng bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành.”  

“Rõ.” Học trò của năm thể lực ngoại vực đang đứng trước mặt người thanh niên đồng thanh đáp.  

Chỉ một thời gian ngắn, sát khí nồng đậm đã tràn ngập ttrong sân.  

Ở trước quảng trường Chu Tước, Thần Đế Ly Hoàng nhìn của động đang chậm rãi đóng lại, sắc mặt của ông ta cũng dần dần cứng lại. Ông ta thấp giọng lẩm bẩm: “Chuyện liên quan đến tương lai mưu đồ của tinh vực Chu Tước, nhất định phải thành công.”  

Đường Tuấn nhìn cảnh tượng trước mặt thì vô cùng trầm mặc.  

Trước mặt, một tòa núi Thần vô cùng cao, đứng sừng sững giữa trời. Hình dáng núi Thần giống như che khuất tất cả phạm vi tầm mắt của Đường Tuấn.  m thanh trong núi truyền ra, tiếng thú minh không biết là trầm thấp, hay là thô bạo nữa. Theo tiếng thú là một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ phóng lên khắp núi Thần, khiến cho trong lòng mọi người trở nên căng thẳng.  

“Đây là núi Vạn Thần sao?”  

Ánh mắt của Đường Nghiêu khẽ run. Bây giờ chỉ còn cách núi Vạn Thần không xa, nhưng anh cảm thấy da đầu hơn tê, cảm nhận được trong núi Vạn Thần truyền ra một cái gì đó vô cùng nguy hiểm.  

“Quả nhiên là nơi cất giữ vô số truyền thừa của Thần Quân.” Trong lòng Đường Tuấn khẽ thở dài. Anh tạm thời đè nén sự thán phục trong lòng mà đi về phía núi Vạn Thần.  

Từ bên ngoài tiến vào núi Vạn Thần cần phải trải qua không gian loạn lưu. Mặc dù có hai vị Thần Quân xé rách một cái thông đạo an toàn nhưng mọi người vẫn bị ảnh hưởng bởi không gian loạn lưu, phân tán đến nơi khác. Diện tích của núi Vạn Thần rất lớn, muốn tìm người khác không phải là chuyện dễ dàng.  

“Tốc độ dòng chảy thời gian bên trong Vạn Thần Sơn nhanh hơn tốc độ dòng chảy thời gian bên ngoài.”  

Lúc tiến vào núi Vạn Thần, ông lão Đan Thanh đã nói cho Đường Tuấn biết điều này. Nhưng khi càng tới gần núi Vạn Thần, Đường Tuấn càng cảm thấy đúng như vậy, giống như xe đột nhiên tăng tốc sẽ xuất hiện cảm giác khó chịu trong nháy mắt.  

Sau khi thích ứng được với cảm giác khó chịu này, trong lòng Đường Tuấn bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ: “Mình cần thời gian tu luyện, hoàn cảnh trong núi Vạn Thần này lại rất thích hợp với mình.”  

Trong hồ Hỏa Viêm, Hỏa bà cho anh uống không biết bao nhiêu là linh dược. Bây giờ, những dược lực này đều lắng đọng trong cơ thể anh, cần một thời gian rất dài mới có thể chuyện hóa thành sức mạnh. Mà thời gian trong núi Vạn Thần đúng lúc có thể giúp anh làm việc này.  

Một mặt che giấu bí quyết kích thích dược lực trong cơ thể, một mặt Đường Tuấn nhanh chóng tiến gần tới núi Thần. Theo như lời của mấy người Thần Đế, sức mạnh của Ma Thần nhỏ Tần Thiên kia có thể đạt đến trình độ trung kỳ của Động Hư Cảnh, cao hơn anh một đại cảnh giới. Vì vậy, Đường Tuấn phải tranh thủ nắm chặt thời gian để tu luyện. 

Bình luận

Truyện đang đọc