CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lâm Thanh Thiên vội vàng nói: “Đường Tuấn cậu đừng xúc động. Như vậy đi, tuyết liên ngàn năm Hàn Cung tôi có thể cho cậu ba cây, điển tịch cũng mặc cho cậu đọc. Còn điều kiện cuối cùng Hàn Cung tôi không có khả năng đáp ứng. Cậu đổi một cái khác đi.”  

Advertisement

Đường Tuấn mỉm cười, vừa rồi anh cố ý đòi hỏi nhiều. Anh nói: “Tôi muốn Ngọc Nhu làm chủ nhân của Hàn Cung, đây cũng là chuyện các người phải bồi thường cho cô ấy. Tôi sẽ đem Vô Cực Chi Tâm cho cô ấy, một người có thể chất siêu phàm đủ để trở thành chủ nhân của Hàn Cung các người.”  

Advertisement

Lâm Thi Tình và Lâm Thanh Thiên không khỏi do dự.  

Cho dù bất kỳ người nào cũng đều thấy được Thẩm Ngọc Nhu đối với Đường Tuấn không muốn xa rời và nói gì nghe nấy, nếu quả như thật đem Hàn Cung giao cho Thẩm Ngọc Nhu, vậy tương lai chẳng khác nào Đường Tuấn chấp chưởng Hàn Cung cả. Cái này cùng với điều kiện bảo vệ nhà họ Đường không khác gì nhau cả. Vừa định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Tuấn, hai người cũng biết cái này chỉ sợ là giới hạn cuối cùng của Đường Tuấn.  

Trong lòng hơi động, Lâm Thi Tình nói: “Muốn Ngọc Nhu làm cung chủ Hàn Cung cũng có thể, nếu như cô ta có thể dung hợp Vô Cực Chi Tâm, cô ta hoàn toàn có tư cách này. Nhưng mà Hàn Cung tôi vốn đã chọn người ứng cử là Mộc Thanh Lam, hơn nữa hiện tại thực lực của Ngọc Nhu cũng quá yếu, không đủ để đảm đương chức vị này. Như vậy đi, một năm sau chỉ cần Ngọc Nhu có thể đánh bại Mộc Thanh Lam, tôi sẽ giao chức vị cung chủ Hàn Cung cho nàng.”  

Hiện tại Mộc Thanh Lam đã có tu vi Cực Cảnh, mà Thẩm Ngọc Nhu thì ngay cả Thần Hải cũng chưa tới. Cho dù cô thật sự Vô Cực chi thể, cũng không khả năng trong vòng một năm liên tục đột phá, vượt qua Mộc Thanh Lam được.  

Đây mới là suy nghĩ chân thực của Lâm Thi Tình và Lâm Thanh Thiên.  

“Được.”  

Đường Tuấn cười cười đáp ứng: “Nhưng mà sau đó Ngọc Nhu phải ở lại bên cạnh tôi để tôi tự mình dạy bảo cô ấy.”  

Lâm Thi Tình vốn còn lo lắng Đường Tuấn cự tuyệt, không nghĩ tới anh thế mà lại đáp ứng. Còn chuyện Đường Tuấn yêu cầu muốn đích thân dạy bảo Thẩm Ngọc Nhu, bà ta lại càng không cự tuyệt.  

“Thực lực của cậu cường đại, không có nghĩa là biết dạy người khác. Tôi sẽ truyền công pháp cao nhất của Hàn Cung cho Mộc Thanh Lam, đến lúc đó xem cậu lấy cái gì để đấu.” Lâm Thi Tình thầm nghĩ trong lòng.

“Anh Đường, tôi.” Trong Hàn Cung, Thẩm Ngọc Nhu có chút khiếp đảm nhìn về phía Đường Tuấn, vừa liếc một mắt nhìn Mộc Thanh Lam ngồi bên cạnh, thấp giọng nói: “Tôi còn chưa đến Thần Hải, cô Mộc đã có tu vi Cực Cảnh, hơn nữa thiên phú của cô Mộc rất lợi hại. Một năm sau tôi thật có thể đánh bại nàng sao?”  

Âm thanh của cô ấy càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng lại nhỏ như muỗi kêu. Rõ ràng một năm sau đánh bại Mộc Thanh Lam đối với cô ấy mà nói là áp lực rất lớn.  

Đường Tuấn vừa lật sách, những sách vở này là Hàn Cung cất giữ, có vài thứ so với Long Hổ còn cổ xưa hơn, ghi lại rất nhiều kiến thức của thời đại Luyện Khí Sĩ. Anh giơ tay lên xoa đầu Thẩm Ngọc Nhu nói: “Yên tâm đi, Anh nói em làm được là sẽ được.”  

Mộc Thanh Lam ở bên cạnh nghe có chút nổi nóng. Cũng không phải cô ta sợ Thẩm Ngọc Nhu sẽ uy hiếp được địa vị của cô ta. Dưới cái nhìn của cô ta, Thẩm Ngọc Nhu thiên tài đi nữa cũng không có khả năng trong vòng một năm vượt qua được cô ta. Điều khiến cô ta tức giận là hứa hẹn của Đường Tuấn không hề để ý đến tâm trạng của cô ta, khiến cho Thẩm Ngọc Nhu có áp lực rất lớn.  

“Đường Tuấn anh quá ích kỷ. Anh làm như vậy căn bản là xem Ngọc Nhu như quân cờ trong tay anh, lợi dụng cô ấy đạt tới mục đích của chính anh.” Mộc Thanh Lam chỉ trích.  

Đường Tuấn lạnh lùng nhìn Mộc Thanh Lam rồi nói: “Cô thì biết cái gì? Nếu như lần này không có tôi, cô cảm thấy Ngọc Nhu sẽ như thế nào? Hừ, chẳng lẽ dựa vào Hàn Cung thánh nữ cô cứu cô ấy sao?” 

Bình luận

Truyện đang đọc