CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ba ngày qua rất nhanh.  

Thần Kiếm Thu đi ra tháp cao, cả người ông ta tỏa ra một luồng khí tức yếu ớt.  

Dần Thiệp hỏi: "Vết thương của ông thế nào rồi?"  

Thần Kiếm Thu nói: "Thần văn chứa thiên địa chí lý, sức mạnh mà khi nó phát nổi sinh ra làm bị thương bản nguyên của tôi. Trong thời gian ngắn không thể tu bổ, bây giờ tôi cũng chỉ là làm ổn định vết thương, muốn hoàn toàn khôi phục, còn cần trở lại thánh địa mới được."  

Trong mắt ông ta ngập tràn sự hận thù, cắn răng nói: "Bà già đáng chết đó, lại dám tính toán với tôi như vậy. Nếu như không phải là Hỏa Linh Tộc đã diệt tộc, tôi nhất định phải để cho bọn họ phải diệt tộc một lần."  

Trong lòng Dần Thiệp hơi xúc động nói: "Một quả ngũ hành thần văn chỉ có sức phá hủy như vậy, thật có chút đáng tiếc."  

Lời nói vừa vang lên, mặt Dần Thiệp biến sắc. Ông ta nhìn về phía tinh hải.  

Nơi sâu nhất ở tinh hải, mở ra một khoảng gian, mười mấy tu sĩ toàn thân mặc hắc bào chậm chậm bước ra từ trong không gia, hai người dẫn đầu lại là tư sĩ đạt đỉnh phong của động hư cảnh. Những người còn lại, trừ một người bên ngoài biên giới, toàn bộ đều là Động Hư Cảnh.  

Sắc mặt Dần Thiệp hơi xây xẩm, cất cao giọng nói: "Các người là ai?"  

"Giết."  

Những người mặc hắc bào kia không có trả lời, nói một chữ lạnh như băng.  

Mười mấy người hóa thành một trận lưu quang, hướng thành Thiên La vọt tới, khí thế cường đại đem trong tinh không vẫn thạch chấn vỡ.  

"Lại thật sự có những người không biết sống chết sao." Ánh mắt Thần Kiếm Thu chăm chú nhìn về phía những tu sĩ mặc hắc bào, giọng nói tràn đầy sát ý,  

Dần Thiệp khẽ nhíu mày, nói: "Tôi nhìn bọn họ có chuẩn bị mà đến, nếu không tôi mở trận pháp trong thành Thiên La ngăn trở bọn họ."  

Dần Thiệp sống ở thành Thiên La đã rất lâu. Thành Thiên La đã sớm bị ông ta chế tạo thành một pháo đài chiến tranh, thậm chí có thể vượt qua hư không. Mặc dù hai người mặc hắc bào dẫn đầu có tư vi đạt đến đỉnh phong của động hư cảnh, nhưng ông ta mở trận pháp, đủ để ngăn trở bọn họ.  

Mặt Thần Kiếm Thu đằm đằm sát khí, khinh thường liếc Dần Thiệp, nói: "Chỉ là mấy đứa lâu la, ông đã sợ rồi sao?"  

Sắc mặt Dần Thiệp cứng đờ, trong lòng có chút tức giận. Ở trong thành Thiên La,  cho dù Thần Đế và Độc Cô Lão Ma liên thủ, ông ta cũng dám đánh một trận. Dù nói như vậy, nhưng ông ta vẫn sợ Thần Kiếm Thu xảy ra chuyện.  

Trong mắt Thần Kiếm Thu lóe sáng, nói: "Còn cách thời gian người của thành địa một tiếng nữa, đúng lúc tôi có thể thả lỏng gân cốt."  

Nói xong, ông ta bay ra ngoài từ trong tháp cao.  

Sắc mặt Dần Thiệp hơi nghiêm lại. Nếu như không phải là Thần Kiếm Thu hứa cho ông ta khá nhiều đồ tốt, ông ta cũng không muốn giao thiệp với loại người coi thường người khác này.  

Mặc dù trong lòng Dần Thiệp không cam tâm, nhưng ông ta cũng không dám để cho Thần Kiếm Thu xảy ra chuyện, lúc này quát lên: "Hai tên đỉnh phong của động hư cảnh giao cho tôi. Ồng đừng đùa quá quá mức."  

Lúc nói chuyện, Dần Thiệp đã nói toàn bộ ra, vững vàng cầm chân hai tên tu sĩ cầm đầu có đỉnh phong của động hư cảnh tu sĩ. Hai người  đỉnh phong của động hư cảnh cũng có cảm giác sẽ đánh nhau với Dần Thiệp.  

Thần Kiếm Thu cười nhạt, nói: "Yên tâm, bọn họ còn chưa đủ để tôi giết đâu."  

Có Dần Thiệp ngăn trở kia hai tên đỉnh phong của động hư cảnh, ông ta không coi người khác ra gì. Ông ta trước tiếp lao đến trước mặt một tu sĩ Động Hư Cảnh sơ kỳ, mở bàn tay, hóa thành lốc xoay ép xuống. Hư không rung động, khi tức lưu chuyển một cách hỗn độn. 

Bình luận

Truyện đang đọc