CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy kẻ lẫn trong đám người bị ánh mắt vừa rồi của Đường Tuấn dọa sợ đều lên tiếng.  

Trên đỉnh núi Thị Vải, Lã Kiến Trung được cô con gái Lã Thanh dìu đến xem xét tình huống trên quảng trường.  

Advertisement

“Cha, núi Chứa Chan thật sự tồn tại sao?” Lã Thanh hỏi.  

Lã Kiến Trung gật đầu nói: "Có, thậm chí còn rất mạnh. Cha đã từng nghe sư phụ nói qua, rất có thể núi Chứa Chan là bí cảnh tiên sơn hoàn chỉnh cuối cùng. Võ đạo và thuật pháp ở trên núi Chứa Chan đã truyền thừa qua mấy ngàn năm, nghe nói một phần mười đạo thuật của thiên hạ đều xuất phát từ nơi đó.”   

Advertisement

Lã Thanh sợ hãi hít sâu một hơi. Một phần mười đạo thuật trên thế gian đều xuất phát từ núi Chứa Chan, chuyện này thật sự quá kh ủng bố.  

"Ngàn năm trôi qua, giới võ đạo của Việt Nam đã trải qua mấy lần rung chuyển, võ học cùng pháp thuật cũng đã mất đi một bộ phận rất lớn. Nhưng Chứa Chan chưa bao giờ trải qua những rung chuyển này, vẫn còn võ học và pháp thuật hoàn chỉnh được truyền thừa từ nhiều đời.” Lã Kiến Trung nói tiếp.  

"Vậy anh ta có thể thắng trận này không?" Đôi mắt Lã Thanh chớp chớp.  

"Rất khó." Lã Kiến Trung cũng không lạc quan.  

"Mười chiêu."  

Trên quảng trường, bỗng nhiên Hạng Thành nói: "Tao có thể đánh bại mày chỉ trong mười chiêu.”   

Anh ta hít một hơi thật sâu, trên quảng trường nhấc lên một trận cuồng phong: "Hậu Thiên Đạo Thể của tao đã đạt đến đại thành, thần thông tự sinh. Theo tao thấy Hậu Thiên Đạo Thể của mày lại mỏng tựa như tờ giấy, không có bất kỳ bí mật nào, đâm nhẹ một cái là rách.”   

Dứt lời, Hạng Thành tung nắm đấm đầu tiên.  

Ầm ầm.  

Không khí bị đẩy ra ngoài, cú đấm này trực tiếp phá tan âm chướng.  

Đường Tuấn giơ tay lên đỡ lấy đòn đánh, anh lùi lại phía sau một bước.  

Chỉ mới đòn đầu tiên mà Đường Tuấn đã rơi xuống thế yếu.  

"Quả nhiên, người của Núi Chứa Chan đều là vô địch."  

Con ngươi của Trịnh Khương co rụt lại, ông ta tóm lấy Tào Thanh Vân đi xuống khỏi sàn đấu.  

"Tào Thanh Vân, lần này nhà họ Tào của cô sợ là phải gặp nạn rồi." Trịnh Khương nhắc nhở.  

Tào Thanh Vân làm như không nghe thấy, chỉ nhìn về phía Đường Tuấn trên đài cao và siết chặt nắm đấm: "Anh ấy thật sự sẽ thua sao?”  

"Ở trong mắt tao, võ học của mày, đạo thể của mày không là cái thá gì cả."  

Hạng Thành cười to, anh ta nhảy lên, cánh tay phải bổ xuống thật mạnh. Không khí giống như nước biển bị bổ đôi phát ra âm thanh sắc nhọn "ù ù".  

Ầm.  

Đường Tuấn giơ hai tay lên đón lấy cú bổ của Hạng Thành. Mặt sàn dưới chân anh vỡ vụn, khói bụi bay tứ tán.  

Bình luận

Truyện đang đọc