CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ly Thanh Trần nhìn thấy Đường Tuấn thì mỉm cười nói.  

Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

Ly Thanh Trần hỏi: "Anh có gặp rắc rối gì không?"  

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Cũng không gọi là rắc rối. Tôi tình cờ gặp một nhóm y sĩ chữa bệnh cho một cây cổ thụ, nên thuận tay giúp bọn họ một chút."  

Ly Thanh Thu nghe xong không khỏi nhếch mép: "Chữa bệnh cho cây cổ thụ. Anh là y sĩ hay người làm vườn? Mấy chuyện vớ vẩn đó cũng nói ra được."  

Ly Thanh Trần cau mày quát: "Thanh Thu không được nói bậy. Y thuật của anh Dược không phải là thứ mà em có thể đánh giá được đâu."  

Bây giờ anh ta vô cùng tin tưởng Đường Tuấn. Cho dù Đường Tuấn nói mình đang điều trị cho một viên đá, e là Ly Thanh Trần sẽ không hề do dự mà tin ngay.  

Ly Thanh Thu bĩu môi, tỏ vẻ rất không vui. Tại sao thập tam ca của cô ta cứ luôn nói giúp cho cái tên này thế.  

Thấy Ly Thanh Thu luôn tìm cách gây rối với Đường Tuấn, Ly Thanh Trần nói: "Thanh Thu, em về chỗ của mình đi. Vị trí này là của anh Dược."  

Đêm nay là yến tiệc của thất điện hạ, nội quy rất nghiêm ngặt, ai ngồi vào vị trí nào đã được người phục vụ thông báo trước.  

Ly Thanh Trần và Đường Tuấn ngồi cùng bàn, lúc này Đường Tuấn đã trở lại, Ly Thanh Thu đương nhiên không thể tiếp tục ngồi ở đây nữa, nếu không Đường Tuấn chẳng phải sẽ đứng suốt sao?.  

Ly Thanh Thu vốn định ngồi ở đây một lúc rồi về chỗ mình, nhưng bây giờ cô ta đột nhiên thay đổi quyết định.  

Cô ấy dường như không thèm để ý đến những lời của Ly Thanh Trần, vẫn ngồi bất động ở đó, cũng không có ý định muốn đứng dậy.  

"Thanh Thu, về chỗ của mình ngồi đi. Em không thấy anh Dược đứng suốt sao? Nhường chỗ lại cho anh ấy đi."  

Giọng điệu của Ly Thanh Trần có chút gay gắt.  

Ly Thanh Thu vẫn làm ngơ, cô ta nói: "Đứng thì cứ đứng. Thập tam ca, làm nô bộc vốn dĩ là nên đứng để phục vụ chúng ta. Có tư cách gì mà ngồi cùng bàn với chúng ta chứ."  

Nói xong, cô ta cố ý liếc nhìn Đường Tuấn rồi mỉm cười nói với Ly Thanh Trần: "Thập tam ca, anh quá chiều anh ta rồi, khiến anh ta không còn biết thân phận của mình là gì nữa. Nô tài ức hiếp chủ nhân, thập tam ca anh phải chú ý đó."

Ly Thanh Thu nghĩ rằng những gì mình nói là rất có lý, để Đường Tuấn đứng cho đến khi kết thúc bữa tiệc, đây chỉ là một hình phạt nhỏ cho hành vi của anh, cũng coi như là giúp thập tam ca dạy dỗ lại người hầu. Trên mặt cô ta hiện lên nụ cười tự mãn.  

Nhưng khi cô ta nhìn sang Ly Thanh Trần, muốn nhận được ánh mắt tán thưởng của anh ta, cơ mà cô ta lại phát hiện tuy ánh mắt của Ly Thanh Trần rất bình tĩnh, nhưng dường như có một ngọn lửa vô hạn đang trào dâng trong đáy mắt.  

Cô ta bỗng rùng mình, như thể đây là lần đầu tiên cô ta quen biết thập tam ca của mình.  

"Thập tam ca."  

Ly Thanh Thu sợ hãi nói, lúc này cô ta không nhận ra giọng nói của mình đã có chút run rẩy.  

Ly Thanh Trần nói: "Xin lỗi anh Dược."  

"Thập tam ca, em."  

Ly Thanh Thu sững sờ, sương nước giăng đầy đôi mắt xinh đẹp, không biết là bị dọa sợ hay là cảm thấy uất ức. 

Bình luận

Truyện đang đọc