CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đường Tuấn nhàn nhạt lên tiếng.  

Người phụ nữ trung niên nói: "Tôi là sứ giả từ bên trong thành Quân Nhu, đến từ nhà họ Quân."  

Đường Tuấn nghe vậy thì cười nhạt, ngay cả biểu cảm của đám người Thác Bạt Tuyết Tình cũng buông lỏng ra.  

Giám đốc của quận Đan Dương Quân Huyền Sách coi như là người của nhà họ Quân, có quan hệ không tệ với Đường Tuấn.  

Nhưng cái suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu bọn họ thì đã nghe được Quân Nhu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Cái loại phế vật như Quân Huyền Sách mà cũng xứng làm người của nhà họ Quân ư? Tôi đã nghe qua về mối quan hệ của các người với Quân Huyền Sách rồi, nhưng các người cho rằng có thể ỷ lại vào quan hệ của ông ta thì tôi sẽ cho các người đi cửa sau à, đầu óc bị úng nước rồi hay gì?"  

Nụ cười trên mặt Đường Tuấn và đám người Thác Bạt Tuyết Tình đã bị dập tắt, sắc mặt có chút khó coi.  

Bọn họ căn bản không nghĩ tới sẽ khiến Quân Nhu cho bọn họ đi cửa sau gì đó, chẳng qua nghĩ đều là người nhà họ Quân thì sẽ thân thiết hơn thôi, ai có thể nghĩ tới Quân Nhu có thể nói ra những lời cay nghiệt như thế chứ.  

Nhìn biểu cảm của đám người kia, sự châm chiếm trong mắt của Quân Nhu cười một tiếng rồi nói: "Lười nói lời vô ích với các người, chuyện của các người và quận Bắc Minh lẫn quận Thiên Phong đã truyền ra khắp trong và ngoài thành rồi, ngay cả một số nhân vật lớn trong thành cũng đã biết."  

Ánh mắt của bà ta hơi u ám, nói: "Hai chuyện này các người đã ầm ĩ quá mức rồi, tên phế vật Quân Huyền Sách kia không bảo các người khiêm tốn một chút à, cho rằng Hải Châu là địa bàn của quận Đan Dương hay sao mà dám để cho các người làm xằng làm bậy."  

Đường Tuấn nhíu mày, cắt đứt lời của Quân Nhu: "Bà muốn nói cái gì?"  

Quân Nhu nhất thời không vui vì bị cắt lời, trầm giọng nói: "Quả nhiên là dân nông thôn mà đến, một chút lễ nghĩa cũng không hiểu được. Thôi đi, tôi chỉ phụ trách thông báo, không rảnh nói nhảm với các người nữa. Giám đốc Vương tối nay đãi tiệc rượu ở Lầu Long Phượng, mở tiệc chiêu đãi giảng viên đại biểu cho chín quận, cậu thân là giảng viên của quận Đan Dương, cũng có tư cách đại biểu."  

Bà ta dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói: "Đến lúc đó các vị giảng viên của quận khác đều đồng thời ra mặt, sẽ là một cơ hội tốt cho cậu, nhân dịp mà nói xin lỗi các giảng viên quận khác cho thật tốt đi, nếu không thì cậu không sống nổi mà rời Hải Châu được đâu."  

Đường Tuấn nói: "Giám đốc Vương, Vương Thao ấy à?"  

Quân Nhu hơi giận nói: "Ai cho phép cậu gọi thẳng tên của giám đốc Vương như vậy."  

Liếc mắt lạnh lùng nhìn đám người của quận Đan Dương, Quân Nhu nói: "Thông tin cần nói tôi cũng đã truyền đạt ra rồi, lời cũng đã nói hết, lựa chọn là do các người đấy."  

Nói xong, Quân Nhu xoay người rời đi.  

Thác Bạt Tuyết Tình lo lắng nhìn Đường Tuấn nói: "Đường sư, không thì anh đừng đi được không? Tôi cảm giác tiệc rượu Lầu Long Phượng lần này là nhắm vào anh."  

Những người khác cũng đồng loạt khuyên nhủ.  

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Loại chuyện này nếu như mà vắng mặt thì bọn họ càng có lý do để ra tay với quận Đan Dương hơn."  

Mọi người thở dài trong lòng, đương nhiên bọn họ hiểu rõ cái đạo lý này.  

Nhưng cao thủ của chín quận tụ hợp tại Lầu Long Phượng, thậm chí còn có cao thủ trong thành xuất hiện, nếu như Đường Tuấn đi thì thật sự nguy hiểm mà.  

Những người đó không phải là người mà Lực Đỉnh Phong có thể so sánh được.  

Bình luận

Truyện đang đọc