*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Tiêu Hoàng nghe xong Lục Tiểu Uyên nói, nỗi bất an trong lòng của anh ta ngày càng mãnh liệt. Đối với lần hành động này, anh ta biết được nhiều bí mật trong chuyện này hơn Trang Minh Mẫn, nghe nói chuyện hàng loạt người chết ở thôn Thanh Thủy đã thu hút được sự chú ý của bộ môn thần bí kia của nước Việt Nam. Hơn nữa trước khi họ tới đây chắc chắn đã có nhân viên của bộ ngành liên quan tới thôn Thanh Thủy rồi, cho dù hiệu suất làm việc thấp hay kém cỏi đến đâu đi chăng nữa, lúc này cũng không thể nào còn chơi trò trốn tìm với bọn họ được.
"Thầy ơi, đây là nước em đã múc từ một miệng giếng trong thôn. Em cũng đã uống thử rồi vô cùng ngọt, còn uống ngon hơn nước khoáng nhiều. Thầy cũng nếm thử xem.” Lúc này Lục Tiểu Uyên cầm một chai nước khoác đưa cho Trang Minh Mẫn.
Advertisement
Trang Minh Mẫn không khỏi bật cười nhận lấy chai nước khoáng rồi nói: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa chúng ta lại tiếp tục.”
Những người khác lần lượt gật đầu đồng ý.
Advertisement
“A!”
Đúng lúc này, vẻ mặt Lục Tiểu Uyên đột nhiên thay đổi, hét lên một tiếng bén nhọn.
Chỉ thấy khuôn mặt trẻ trung xinh xắn rạng ngời của cô ấy nổi lên những đường gân xanh nhạt, những đường gân đó như những con giun trông vô cùng gớm ghiếc dữ tợn. Bộ móng tay được sơn bằng màu sắc tươi sáng trong nháy mắt đã mọc dài gấp đôi, ánh sáng sắc bén lập lòe. Một luồng khí băng giá toát ra từ trên người cô ấy.
“Tiểu Lục, em làm sao vậy?” Trang Minh Mẫn giật nảy mình vội vàng hỏi.
“Thầy ơi, nước! Nước!” Ai đó đột nhiên run lên rồi chỉ vào chai nước khoáng trong tay Trang Minh Mẫn.
Mọi người nhìn qua chỉ thấy nước giếng ban đầu còn trong vắt dường như đột ngột xuất hiện mấy chấm đen nhỏ. Mà những chấm đen nhỏ này như thể còn sống, không ngừng va chạm vào thành chai nước khoáng. Cảnh tượng này khiến những người có mặt tại đó đều cảm thấy da đầu tê dại.
“Nước này có vấn đề. Tiểu Uyên uống xong nước này mới trở thành như vậy.” Có người nghĩ đến điều gì đó đột nhiên hét lên.
Trang Minh Mẫn rùng mình một cái, chai nước khoáng trên tay rơi ‘bịch’ xuống đất. Còn những người khác nhanh chóng cách xa Lục Tiểu Uyên vì sợ bị lây nhiễm. Thậm chí Tiêu Hoàng còn rút ra một khẩu súng lục màu đen nhắm thẳng vào đầu cô ấy, chỉ cần đối phương có một chút hành động kỳ lạ nào anh ta sẽ lập tức nổ súng.
"Thầy ơi, em..." Lục Tiểu Uyên lộ ra vẻ mặt đau đớn, giọng nói run rẩy hét lên.
Con ngươi đen nhanh đang dần co rút lại, một chút ánh sáng xanh lục đột nhiên xuất hiện.
"Bí thư Tiêu, mau nổ súng bắn cô ấy! Cô ấy đã không còn là Lục Tiểu Uyên nữa rồi!" Mấy vị học trò và trợ lý khác của Trang Minh Mẫn đều túm tụm vào với nhau rồi hét lên. Tình trạng của Lục Tiểu Uyên lúc này cũng giống hệt với những người bệnh mà họ đã nhìn thấy trong tài liệu trước đó, vẻ mặt đều lộ ra sợ hãi và kỳ quái.
Ánh mắt Tiêu Hoàng chợt ngưng trọng, đang chuẩn bị tháo chốt.
‘Xoạt!’
Đột nhiên một trận gió thổi qua.
Cổ tay của Tiêu Hoàng đau nhói, súng lục trong tay rơi xuống đất.
Một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Lục Tiểu Uyên.
Người vừa vội tới chính là Đường Tuấn.
Đường Tuấn nhìn dáng vẻ của Lục Tiểu Uyên, vẻ mặt nặng nề.