*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Còn nữa, ông nội tôi từng nhắc đến người sáng lập ra huyết vệ cũng là một võ giả rất mạnh, nếu thực sự dồn ép nhà họ Lý, tôi e là người kia sẽ ra tay. Nếu thực sự đi đến bước đường đó, tôi vẫn hi vọng anh không nhúng tay vào. Dù sao chuyện này nói ra cũng không liên quan gì nhiều đến anh." Hoàng Phủ Ngọc hạ giọng, nói.
Advertisement
Đường Tuấn không trả lời, nhưng vẻ kiên định trong ánh mắt đã nói rõ đáp án.
"Đi ngắm cảnh đêm với tôi đi." Đột nhiên Hoàng Phủ Ngọc nói vậy khiến
Advertisement
Đường Tuấn ngẩn người.
Hoàng Phủ Ngọc đã đi đến một đài ngắm cảnh ở trên núi, Đường Tuấn đành phải đuổi theo.
Quần áo của Hoàng Phủ Ngọc có chút mỏng manh, đứng trên đài quan sát, bị gió đêm lạnh lẽo thổi qua, cơ thể run lên nhè nhẹ. Tà váy bị thổi bay, tay áo bồng bềnh, dung mạo thanh khiết như tiên nữ giáng trần.
Đường Tuấn đi tới, định dùng chân khí ngăn lại gió lạnh giúp Hoàng Phủ Ngọc. Ai ngờ Hoàng Phủ Ngọc dường như đã phát hiện ra ý đồ của Đường Tuấn, cô khẽ nói: "Không cần đâu."
Ngay sau đó, mùi hương cơ thể đặc trưng của con gái xông vào mũi Đường Tuấn, cơ thể mềm mại như người không xương của Hoàng Phủ Ngọc kề sát vào người anh. Gò má cô thoáng ửng hồng, giống như thiếu nữ đang độ xuân thì tựa vào người ý trung nhân.
Trong chốc lát, bàn tay Đường Tuấn cứng đờ, anh cúi đầu nhìn Hoàng Phủ Ngọc, cuối cùng vẫn quyết định ôm lấy cô. Thân thể cô gái này đẹp như ngọc, mềm mại dịu dàng, cảm nhận được sự mềm mại đó, Đường Tuấn cũng không nhịn được, đôi lông mày khẽ run rẩy.
Lúc Đường Tuấn hạ tay xuống, đôi lông mày thanh tú vốn dĩ vẫn nhíu chặt lại của Hoàng Phủ Ngọc đột nhiên thả lỏng, vẻ mặt đỏ bừng mang theo chút vui mừng.
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp." Hoàng Phủ Ngọc giống như con mèo nhỏ chui vào lòng Đường Tuấn, sau đó nhìn ngắm cảnh Lai Châu ở phía dưới chân núi.
"Ừ." Đường Tuấn ôm người đẹp như ngọc, trái tim khẽ rung động, không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ có thể nhìn ngắm cảnh đêm bao la.
Lúc này đêm đã khuya, nhưng đèn đuốc nhà dân trong Lai Châu vẫn sáng chưng, trong không khí còn phảng phất có mùi thơm của thức ăn và âm thanh trò chuyện, giống như có người đang nướng đồ ăn dưới chân núi. Từ trên cao nhìn xuống, Lai Châu giống như bầu trời đêm được tô điểm đầy sao, tạo nên một cảnh tượng bao la rực rỡ.
Sau đó hai người đều im lặng không nói gì, giống như hai tượng đá khắc hình người.
Màn đêm thăm thẳm trùng xuống, trên tóc và quần áo của cả hai dần dần đọng lại sương đêm. Dưới ánh đèn mờ nhạt ở sơn đạo, ánh sáng trắng bạc lập lòe, giống như hai người đầu bạc!
Không biết đã qua bao lâu, Hoàng Phủ Ngọc đã ngủ thiếp đi. Đường Tuấn bế cô ấy vào trong xe, dùng chân khí bốc hơi hết toàn bộ sương đêm trên người cô ấy.
Phi Nguyệt đứng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, thờ ơ đứng nhìn.
Đến khi Đường Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, Phi Nguyệt mới cất tiếng châm chọc: "Sớm biết như thế sao trước đây còn bày đặt."