CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Bác sĩ Đường, anh đi đi.   

Chúng tôi đã cảm nhận được khí tức của Bạch Long, hiện tại ông ta hình như rất yếu, mấy người chúng tôi sẽ ra tay chém giết ông ta.”   

Tư Không Tuyền trịnh trọng nói.  

Trì Mãn Đường, Trầm Thanh Đằng cũng đều gật đầu.  

Cho dù sức chiến đấu của Đường Tuấn có thể sánh ngang với tiểu Tôn Giả, nhưng vẫn có sự chênh lệch không nhỏ với Bạch Long Thần Quân.   

Trong mắt bọn họ, tác dụng của Đường Tuấn trong chuyến đi này, chính là để cho mấy thế lực liên hợp lại.  

Đường Tuấn nói: "Được.   

Nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ, các người không cần phải khách khí.”  

Hành động lần này dù sao cũng là do anh tổ chức, cho dù vì vậy mà bại lộ một chút thực lực cũng không sao.  

Đối với sự "khách khí" của Đường Tuấn, mấy người Tư Không Tuyền đều cười nhạt.   

Mấy người bọn họ cộng lại ngay cả Chu Tước Thần Quân cũng dám đánh một trận, nếu thật sự gặp phải chuyện không có biện pháp xử lý, thì cũng không phải là chuyện mà Đường Tuấn có thể giải quyết.  

Mấy người Tư Không Tuyền hóa thành mấy đạo lưu quang xông về phía sâu trong Bạch Long Thần Sơn, vẻ mặt của mấy người đều đằng đằng sát ý.   

Lần này nhất định phải g iết chết Bạch Long Thần Quân, nếu không hậu họa về sau sẽ vô cùng nghiêm trọng.  

Đường Tuấn thì dẫn theo mấy người Triệu Huyền đi về một nơi khác ở Bạch Long Thần Sơn.  

Đây là một nhà giam bẩn thỉu.   

Nhà giam này rất lớn, có một mùi hôi thối nồng nặc từ bên trong truyền ra ngoài.  

Trong ngục giam, một đám tu sĩ đều có vẻ mặt tuyệt vọng, và bọn họ đã chết lặng trước loại cuộc sống này.   

Tuy rằng bọn họ có tu vi trong người, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.  

Bạch Long Thần Quân để cho bọn họ tu hành, chỉ là vì muốn gia tăng khẩu vị khi nuốt chửng.  

Chỉ có thể dùng từ sống không bằng chết để hình dung loại cuộc sống này.  

Bên ngoài nhà tù, còn có một đám thủ vệ, thỉnh thoảng tùy ý vung roi trong tay đánh bọn họ.   

"Nếu tôi là các người, còn không bằng chết rồi quên đi cho xong."  

"Ha ha ha. Tôi quên mất các người đã bị Thần Quân cấm chế, ngay cả tự sát cũng không làm được.   

Thật là đáng thương.”  

"Tôi nghe nói tổ tông của các người đến từ Địa Cầu, hiện giờ Địa Cầu đã hồi sinh, sao lại không có người đến đón các người chứ."  

Một đám thủ vệ vừa uống rượu, còn vừa nói chuyện châm biếm những người trong ngục giam, như thể uống rượu như thế này sẽ càng có thú vị hơn.  

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng ầm ầm, ngục giam cũng vì thế mà chấn động theo.  

Mấy tên thủ vệ Yêu tộc đều biến sắc, bọn họ đứng lên, chỉ có tên ngục giam trưởng uống đến say khướt kia lạnh lùng nói: "Hoảng cái gì?   

Nơi này là Bạch Long Thần Sơn, nơi Bạch Hổ Tôn Giả che chở, ai dám tấn công vào.”  

Đám thủ vệ Yêu tộc nghe vậy, đều nhìn nhau cười.   

Bọn họ cũng cảm thấy mình quá đa nghi rồi, hẳn chỉ là tiếng vang mà các cường giả Thần Sơn đang giao thủ tỷ thí làm ra.  

"Nào, tiếp tục uống rượu."   

Tên ngục giam trưởng giơ hủ rượu trong tay, cười to nói.  

Nhưng lần này anh ta vừa nói xong, lại là một trận tiếng rắc rắc truyền đến.  

Phịch.  

Bình luận

Truyện đang đọc