*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông Qua lúc này mới nhìn sang Đường Tuấn, nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Tâm tính cũng không tệ, chỉ là không biết y thuật thế nào. Như vầy đi, lát nữa tôi bảo cậu chủ tới đây, nếu có thể nhận ra bệnh trạng của cậu ấy, thì tôi sẽ giữ cậu lại làm trợ lý của tôi."
Nói xong, ông Qua vỗ tay. Ngoài cửa lập tức có người đi vào, chờ ra lệnh.
“Đi mời cậu chủ qua đây.” Ông Qua nói.
Hộ vệ đó chuẩn bị rời đi thì Đường Tuấn đột nhiên nói: "Không cần."
Ông Qua nheo mắt nói: "Cậu định bỏ cuộc à?"
Sử Ái Vi cũng khá bất mãn, cô ta nhăn mũi.
Đường Tuấn lắc đầu, nhìn về phía Sử thành chủ, chậm rãi nói: "Bệnh nhân đã ở đây. Nếu tôi không nhìn nhầm, cậu chủ đó căn bản không có bệnh."
“Anh nói cái gì?” Sử Ái Vi ngạc nhiên.
Đường Tuấn nói: "Kỳ thực người cần chữa bệnh là Sử thành chủ, chứ không phải cậu chủ."
“Anh đang nói bậy cái gì vậy?” Sử Ái Vi có vẻ không vui nói.
Sử thành chủ thở dài nói: "Nhóc con, vị bác sĩ trẻ này nói không sai, là sức khỏe của cha có vấn đề, không phải anh trai con."
Sử thành chủ nói xong, Sử Ái Vi lập tức choáng váng. Cha cô ta bị thương, vậy mà cô ta lại không nhìn ra. Nếu Đường Hiểu không nói, cô ta cũng không biết mình đã bị giấu tới bao giờ?
Sử thành chủ nói với một nụ cười gượng gạo: "Cha là chủ một thành, tuy địa vị hiển hách. Nhưng nếu chuyện cha bị thương truyền ra ngoài, cha lo sẽ có người ra tay với Sử gia mình, tranh đoạt địa vị. Để đề phòng tin tức bị rò rỉ, cha chỉ có thể nói với anh trai con và ngài Qua, nhóc con, con đừng trách cha."
Sử Ái Vi cắn môi nói: "Cha, sao con có thể trách cha chứ."
Tuy vị trí thành chủ là do nhận lệnh của hoàng triều, nhưng thành Hồng Dương chỉ là một nơi tương đối hẻo lánh trong Chu Tước Tinh Vực, núi cao, hoàng đế lại ở xa, cho dù là đổi thành chủ, chỉ cần mỗi năm cung phụng lên trên đúng thời hạn, thì không sợ hoàng triều nhúng tay vào.
Sử Ái Vi nhìn ông Qua và hỏi: "Ông Qua, vết thương của cha tôi thế nào rồi?"
Ông Qua lắc đầu và nói: "Thành chủ khi tu luyện đã quá hấp tấp, lượng pháp lực chảy vào Nguyên Anh quá lớn, không cẩn thận có thể làm bị thương đến Nguyên Anh. Bây giờ luồng sức mạnh đó đã chiếm cứ trong Nguyên Anh rồi, không đẩy ra được."
Ông ta hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Tôi có một cách chính là kích hoạt huyệt khiếu, đưa luồng sức mạnh đó ra ngoài thông qua huyệt khiếu. Chỉ cần đưa luồng sức mạnh đó ra, những vấn đề khác sẽ dễ dàng giải quyết hơn."
Sử Ái Vi lo lắng nói: "Thế ông Qua mau làm nhanh đi."
Ông Qua nói: "Cách này một mình tôi không thể hoàn thành được, cần phải có trợ thủ, vốn dĩ đồ đệ của tôi Vệ Võ là người được chọn tốt nhất, nhưng mấy ngày nay cậu ta ra ngoài thử thách rồi, không biết bao giờ mới quay lại."
Ông ta nhìn Đường Tuấn, trong mắt có chút tán dương, nói: "Nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra thương thế của thành chủ, mắt nhìn của cậu cũng không tệ, coi như đã thông qua kiểm tra. Nhìn tuổi tác của cậu, cho dù y thuật không bằng Vệ Võ, nhưng chỉ cần cậu chịu ngoan ngoãn nghe tôi, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn."