CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngài Đường, cơ thể của ông nội tôi thế nào rồi?” Tào Thanh Vân lo lắng hỏi.  

Đường Tuấn đang đứng bên một chiếc giường, nằm trên đó là một ông già với mái tóc hoa râm và thưa thớt, trông già nua và suy tàn. Người này là Tào Vinh, ông nội của Tào Thanh Vân. Đường Tuấn vừa kiểm tra mạch đập cho ông.  

Advertisement

Đường Tuấn lắc đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Tào Thanh Vân thấy vậy, hai hàng nước mắt giàn giụa trên đôi mắt đẹp tuyệt mĩ, bộ dạng trông vô cùng đau thương: “Tôi thật sự đã đặt quá nhiều hy vọng vào ngài Đường. Đến Lã đại sư cũng không chữa được bệnh, làm sao ngài có thể có cách chữa trị được chứ?”  

Advertisement

“Ông nội của cô vẫn còn cứu được.” Trong lúc Tào Thanh Vân đang khóc sướt mướt như mưa thì Đường Tuấn đột nhiên lên tiếng.  

“Sao cơ?” Tào Thanh Vân suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.  

“Ông nội của cô vẫn còn cứu được. Nhưng cần phải có Linh Ngọc Tủy.” Đường Tuấn bình tĩnh nói.  

Tào Thanh Vân vô cùng ngạc nhiên, nói: “Chỉ cần có thể cứu được ông nội, thì điều gì cũng được. Nhưng ngài cho hỏi, Linh Ngọc Tủy là vật gì? Tôi chỉ từng nghe qua về ngọc tủy.”  

Đường Tuấn nói: “Linh Ngọc Tủy ngọc tủy có chứa linh khí, vô cùng chân quý. Linh Ngọc Tủy có thể sử dụng để luyện chế ra ngọc khí bảo vệ cơ thể, vả lại cũng có thể được sử dụng để chữa bệnh.”  

Tào Thanh Vân có chút không dám tin: “Nhưng Lã đại sư nói rằng bệnh của ông nội tôi vô phương cứu chữa mà?”  

Đường Tuấn cười lạnh nhạt: “Vô phương cứu chữa? Ông ta không muốn ra tay cứu giúp thôi.”  

Dùng Linh Ngọc Tủy để trị bệnh, nếu giữa chừng có xảy ra vấn đề gì thì đến cả người chữa bệnh cũng sẽ bị thương. Đương nhiên, Lã Kiến Trung không muốn mạo hiểm như vậy.  

Sắc mặt Tào Thanh Vân đột nhiên tối sầm lại, nói: “Tôi biết rồi.”  

Một lúc sau, cô mới vui lên một chút: “Ngài Đường, tôi biết một nơi có thể có được Linh Ngọc Tủy mà ngài cần.”  

Đường Tuấn không hề ngạc nhiên. Linh Ngọc Tủy không khó kiếm, nó là thứ rất phổ biến trong thuật pháp, đảo Phú Quốc được coi là khu vực phát triển nhất Đông Nam Á nên muốn tìm Linh Ngọc Tủy cũng không khó khăn gì.  

“Chỉ là nơi đó…” Tào Thanh Vân có chút do dự, dường như cô có điều khó nói. Nhưng ngay sau đó, cô khẽ cắn răng nói: “Vì ông nội, vì nhà họ Tào, tôi đi cầu xin cô ta một lần thì có sao chứ!”

“Đảo Phú Quốc là thị trường giao dịch ngọc thạch lớn nhất, hơn chín mươi phần trăm ngọc thạch đều được mua bán ở chỗ này. Thậm chí rất nhiều cao thủ thuật pháp của Đông Nam Á đều vượt ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này mua sắm ngọc thạch, luyện chế pháp khí và vô số những thứ linh tinh khác.” Tào Thanh Vân vừa đi vừa giới thiệu với Đường Tuấn.  

Lúc này, bọn họ đang đứng giữa thị trường giao dịch. Bốn phía xung quanh đều là quán nhỏ hoặc cửa hàng. Đồ vật buôn bán ở đây khá kỳ lạ, đều là các loại lá bùa, pháp khí hoặc là ngọc thạch, khác biệt rất lớn so với thị trường giao dịch ở bên ngoài.  

Đường Tuấn cảm thấy mọi thứ khá mới mẻ, nhìn ngắm xung quanh mình. Trước khi tới đảo Phú Quốc, tuy anh tu luyện đạo thuật cùng võ học, nhưng cũng có xã giao qua lại với những thế gia tu luyện. Thế nhưng trong thế tục, loại thị trường giao dịch chuyên dành cho thuật sĩ như thế này anh chưa từng thấy bao giờ.  

Bình luận

Truyện đang đọc