*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong mắt của Trương Nhuận Phát còn có khiếp sợ và không cam lòng, cuối cùng thì từ từ ngã xuống đất, sinh mạng biến mất. Anh ta đến cũng không ngờ được Đường Tuấn thật sự dám giết anh ta.
<
Tận mắt nhìn thấy cha cùng với con trai lần lượt bị giết trước mặt mình, lửa giận trong mắt Trương Huy gần như là muốn hóa thành thực thể để xông ra ngoài, nhưng lại bị ông ta mạnh mẽ đè xuống. Cũng không phải ông ta yếu đuối, mà là Đường Tuấn quá mạnh. Truyền thừa dòng chính nhà họ Trương ông ta ở dân tộc Mèo đã ngàn năm, tuyệt đối không thể đoạn tuyệt trên tay ông ta, con trai chết còn có thể sinh thêm. Nếu như Đường Tuấn tàn nhẫn diệt cả nhà họ Trương, vậy thì ông ta sẽ thật sự trở thành tội nhân của cả nhà họ Trương.
Advertisement
Hơn nữa ông ta cũng không tin đứng trước mặt một vị cường giả có thể giết chết Thần Hải, trưởng lão của nhà họ Trương phía sau ông ta sẽ đứng ở bên ông ta.
"Ngài Đường, đủ rồi chứ?" Trương Huy cắn chặt răng hỏi ra những lời này.
"Chưa đủ." Đường Tuấn lắc đầu, mười phần dứt khoát.
Anh vừa rồi chỉ vận dụng lực lượng thân thể, chân khí hao tổn rất ít, nếu như nhà họ Trương không cho anh một câu trả lời thỏa đáng, vậy thì anh cũng không ngại thay Hoa Tiểu Nam ra tay tàn sát nhà họ Trương, mượn cơ hội này ra oai mọi người ở dân tộc Mèo. Thành công của một vị tướng có được bằng cách hy sinh hàng ngàn mạng sống, những lời này đặt ở bất kỳ triều đại nào cũng đều là chân lý đẫm máu!
Ánh mắt Trương Huy run rẩy, thấp giọng nói vài câu bên tai Đường Tuấn, sau đó chờ mong nhìn anh.
"Vẫn chưa đủ." Sắc mặt của Đường Tuấn khẽ biến, lại lắc đầu.
Trương Huy lộ vẻ tức giận, ông ta đã đem bí mật lớn nhất của dân tộc Mèo nói cho Đường Tuấn, không nghĩ tới đối phương còn không chịu buông tha gia đình họ Trương. Chẳng lẽ gia đình họ Trương của ông ta hôm nay thật sự khó tránh khỏi một kiếp!
"Tiểu Nam còn nhỏ, tiếp nhận quản lý dân tộc Mèo chỉ sợ có tâm mà không có lực. Nếu nhưng nhà họ Trương các ông tận tâm phụ tá, thề vĩnh viễn không phản bội, vậy thì tôi sẽ không truy cứu tội lỗi ngày hôm nay của nhà họ Trương!" Đường Tuấn chậm rãi nói.
Trương Huy sửng sốt, điều kiện này quả thực là chặt đứt suy nghĩ leo lên của nhà họ Trương. Ông ta quay đầu nhìn người nhà họ Trương ở phía sau, chỉ thấy bọn họ lộ ra ánh mắt căng thẳng và sợ hãi, ánh mắt hờ mong nhìn về phía ông ta. Trước sự sống và cái chết, quyền lực trở bên không đáng để nhắc tới.
"Thôi bỏ đi" Trương Huy nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra cung kính nói: "Được. Nhà họ Trương chúng ta đồng ý phụ tá cô chủ Hoa, vĩnh viễn không phản bội." Mỗi một chữ, trái tim của ông ta gần như là nhỏ máu.
"Được!"Đường Tuấn nói.
Nói xong, Đường Tuấn không nhìn Trương Huy và người nhà họ Trương nữa xoay người rời đi.
Lúc này Trương Huy mới nặng nề thở ra một hơi, chỉ cảm thấy sức lực cả người gần như là đều bị rút đi, còn gian nan hơn so với trải qua một trận đại chiến. Ông ta nhìn bóng lưng của Đường Tuấn, trong lòng thầm hận: “Cuối cùng nhà họ Hoa kia có cái vận may cứt chó gì vậy chứ, vậy mà có thể đi giao du với kẻ mạnh như Đường Tuấn.”
Đường Tuấn đi tới trước mặt Hoa Tiểu Nam, sờ sờ đầu cô ấy, lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: "Từ nay về sau, em chính là người làm chủ dân tộc Mèo."
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Tiểu Nam ửng đỏ, nhào mạnh vào lòng của Đường Tuấn, ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi xuống như hạt châu, thấm ướt quần áo của Đường Tuấn. Chỉ vài phút trước cô thật sự cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại Đường Tuấn nữa. Còn về chuyện Đường Tuấn nói cái gì mà người làm chủ dân tộc Mèo, cô hoàn toàn không quan tâm, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh Đường nhà mình, giúp đỡ sinh hoạt của anh, nhìn anh luyện võ đánh quyền.