CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vào đi.” Diệp Thanh Phương xoay người lại, bỏ ly rượu trên bàn.  

<

Một cô gái với trang phục công sở và đôi vớ đen đi đến. Cô ta có vẻ ngoài ưa nhìn, đặc biệt khi mặc trang phục bó sát đã tôn lên đường cong cơ thể đầy thướt tha hấp dẫn thêm phần quyến rũ thu hút.  

Advertisement

Cô ta nhìn Diệp Thanh Phương, trong ánh mắt có chứa yêu mến và hâm mộ. Người đã mang tập đoàn Nam Nhật lên đỉnh cao, vượt qua cả hai nhà Lý, Tề, chính là vị tổng giám đốc trẻ tuổi trước mặt. Một người vừa trẻ, vừa tài giỏi, lại còn bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, anh ta đã trở thành hoàng tử trong mơ của hầu hết tất cả những cô gái trẻ trong tập đoàn này.  

“Chuyện gì vậy, Vãn Tình?” Diệp Thanh Phương lên tiếng nhắc nhở.  

Anh ta cũng không có bắt lỗi vì sự sơ suất của cô ta. Khi anh ta ở vị trí càng cao, cách anh ta cư xử với mọi chuyện cũng dần dần thay đổi. Hiện tại Diệp Thanh Phương đã có sự khác biệt rất lớn với bản thân ăn chơi sa đọa ngày trước.  

Cô gái tên là “Vãn Tình” nghe vậy, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên, lúc này mới nhớ tới việc chính,  nhanh chóng nói: “Ông chủ, các cổ đông của tập đoàn cùng với tổng giám đốc Mao đều đến rồi, chỉ còn chờ anh qua đó.”  

“Ừ. Tôi biết rồi.” Diệp Thanh Phương bình tĩnh trả lời.  

Vãn Tình do dự một chút, rồi nói tiếp: “Ninh Trung Đình và Đường Tuấn cũng đến rồi.”  

Động tác của Diệp Thanh Phương hơi chững lại một chút, nhưng sau đó vẫn dùng giọng bình thản nói: “Đã biết.”  

Trong mắt của anh ta hiện ra một tia tàn nhẫn và quả quyết.  

Hôm nay, tôi sẽ khiến anh thấy rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta!  

Từ nay về sau, giữa hai chúng ta, người trên trời kẻ dưới đất!  

Đường Tuấn – anh nhất định phải thất bại thảm hại!  

Khi Diệp Thanh Phương cùng với thư ký đi vào phòng họp, cùng lúc thấy Đường Tuấn đang vừa cười vừa nói chuyện với Mao Lương, cảm giác như bạn cũ lâu ngày không gặp. Còn Ninh Trung Đình không biết đã chạy đi đâu.  

Cảnh tượng trước mắt khiến trong lòng của Diệp Thanh Phương có chút khó chịu, theo lý thuyết, anh ta cùng với Mao Lương bắt tay hãm hại Đường Tuấn một lần, Đường Tuấn phải biến Mao Lương trở thành kẻ thù mới đúng, tại sao họ lại có thể nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy.  

“Hừ! Chắc hẳn chỉ là đang giả bộ thôi! Dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, Đường Tuấn nếu có khó chịu, thì cũng phải cười trong miễn cưỡng.” Trong lòng Diệp Thanh Phương suy nghĩ đầy ác ý.  

“Giám đốc Mao, Đường Tuấn, hai người đã đến.” Diệp Thanh Phương đi qua, chào hỏi hai người.  

Đường Tuấn và Mao Lương chỉ gật đầu chào lại, nhưng không có ý định đứng dậy.  

Diệp Thanh Phương có chút mất mặt, sắc mặt hơi trầm xuống, từ trên cao nhìn xuống Đường Tuấn và nói: “Hình như tôi không có mời anh tới tham gia cuộc họp ngày hôm nay thì phải?”  

Bình luận

Truyện đang đọc