CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Vậy chắc chắn y thuật của cậu rất tốt.” Quách Thịnh Minh nói tiếp: “Lần trước cậu nói cậu có thể chữa khỏi vết thương trên người tôi, lời này nói có phải là thật không?”  

Đường Tuấn nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà!"  

Advertisement

Trên mặt Quách Thịnh Minh có chút kinh ngạc, anh ta lập tức chế nhạo:   

"Vết thương nhỏ sao? Cậu có biết tôi đã nhờ bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng và bao nhiêu bác sĩ quốc gia để chữa cho vết thương nhỏ này không và chi phí là bao nhiêu không? Người trẻ tuổi nói chuyện đừng nói một cách kiêu ngạo như vậy. "  

"Ha ha. Vậy thì anh tìm tôi làm gì?" Đường Tuấn cũng chế nhạo. Quách Thịnh Minh đến đây rõ ràng là vì muốn cầu xin anh khám bệnh cho, nhưng anh ta vẫn không thể thay đổi tính khí kiêu ngạo của mình, như thể đó là niềm vinh dự của Đường Tuấn khi được chữa trị cho anh ta. Đối với loại tự mình cảm thấy mình tốt đẹp thì Đường Tuấn thật sự không phải là rất  hoan nghênh.  

Quách Thịnh Minh dừng lại, đột nhiên quay người lại, giống như một con hổ có thể ăn thịt người bất kỳ lúc nào, nói: "Cho cậu một cơ hội, chữa khỏi vết thương cho tôi!"  

“Tôi không cần loại cơ hội này?” Đường Tuấn cười ha ha nói: “Tôi quan tâm hơn về việc, tôi chữa bệnh cho anh, vậy tôi được gì nhỉ?  

Vẻ mặt Quách Thịnh Minh lạnh lùng, trầm giọng nói: "Cậu nhóc, cậu phải biết hiện tại cậu đang nói chuyện với ai chứ? Đừng cho rằng một chưởng lần trước đã là toàn bộ thực lực của tôi. Chưởng đó ngay cả một phần ba thực lực của tôi còn chưa tới đấy. Tuy hiện tại tôi vẫn chưa hồi phục toàn bộ thực lực, nhưng tôi ít nhất cũng đã hồi phục được tám mươi phần trăm rồi. Chỉ cần một chưởng cũng đủ để đánh chết cậu rồi, cậu tin không? "

“Ồ? Vậy sao?” Đường Tuấn ngược lại lại có hứng thú.  

"Cho cậu thêm một cơ hội nữa, chữa bệnh cho tôi! Tôi sẽ nhận cậu làm đồ đệ truyền nhân, tôi sẽ truyền lại Phong lôi bát cực lại cho cậu. Nếu may mắn trong tương lai cậu có thể sẽ có cơ hội ngấp nghé Cảnh giới Chân Khí. Nếu không thì với xuất thân thấp kém này của cậu, cả đời này cũng đừng hòng tiến vào cảnh giới cao hơn! "Ánh mắt Quách Thịnh Minh lóe lên, hơi thở trên người của anh ta đang nổi lên. Dáng vẻ bình tĩnh ban đầu giống như bị khí cơ vô hình kéo đi,vậy mà lại lấy Quách Thịnh Minh làm trung tâm, gợn ra một con sóng nhấp nhô.  

“Truyền nhân của anh sao?” Đường Tuấn lập tức bật cười, anh đường đường là một tông sư của Cảnh giới Chân Khí. Thật nực cười khi Quách Thịnh Minh chỉ dựa vào tí tu luyện của nội công Đại Thành vậy mà lại muốn nhận anh làm đồ đệ! Hơn nữa còn cho rằng đó là vinh dự của Đường Tuấn! Điều này giống như việc ai đó cầm ba mươi lăm triệu khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt một người giàu có với số tài sản hơn ba trăm năm mươi tỷ vậy, khiến ai cũng phải bật cười.  

Quách Thịnh Minh nhíu mày thật sâu, sát ý trong con mắt dường như là bản chất thực, một luồng khí vô hình mờ nhạt khoá chặt lấy Đường Tuấn, dáng vẻ hung ác ấy có thể xé nát Đường Tuấn bất cứ lúc nào. Anh ta dứt khoát nói: "Cậu cười gì chứ? Cậu đi ra ngoài nghe ngóng thử đi, nếu tôi tung tin thu đồ đệ, cậu có biết sẽ có bao nhiêu người tới tận cửa để xin không? Cái tên Phong lôi bát cực của tôi không phải kêu cho có đâu! Nhóc con cậu đừng không biết tốt xấu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn! "  

Nếu không phải anh ta vẫn muốn cầu xin Đường Tuấn trị thương thì Quách Thịnh Minh đã ra tay từ lâu rồi, sao có thể nhịn đến bây giờ chứ!  

Đường Tuấn hiên ngang, cơ thể sừng sững bất động, như thể anh hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Quách Thịnh Minh. Chút khí tức áp bách của Quách Thịnh đối với Đường Tuấn mà nói giống như gió xuân thổi vào mặt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.  

"Tôi có thể chữa trị cho anh, và thậm chí sẽ chữa hết toàn bộ vết thương của anh. Nhưng tôi có một điều kiện." Đường Tuấn nói.  

"Điều kiện gì? Cậu cứ nói." Quách Thịnh Minh nhìn Đường Tuấn với ánh mắt có chút kỳ quái, dù gì anh ta cũng là nội công Đại Thành, sắp đến cao thủ của tông sư, muốn nhận anh làm đồ đệ, người này lại dám từ chối, có bị ngốc không?  

Đường Tuấn nói: "Tôi muốn lấy một năm của anh. Trong vòng một năm này, anh bắt buộc phải nghe theo lời tôi!" 

Bình luận

Truyện đang đọc