CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Bỉ ổi!” Qua Thiên Hòa tức giận nói.  

Nếu vừa nãy Sử thành chủ không nương tay, Hạ Nam Dung đã bị đánh bại từ lâu rồi. Nhưng người phụ nữ này không biết tiến thoái, vậy mà lại lợi dụng điểm yếu của người khác, còn đánh trọng thương Sử thành chủ.  

Hạ Nam Dung bật cười ha hả, cô ta lớn tiếng nói: "Sử Tinh Ba, xem ra ông chỉ có cái hư danh thôi, ha ha ha."  

Trong khi nói, cô ta tung đòn tấn công như vũ bão hướng về phía Sử thành chủ, không hề có ý định nương tay. Sử thành chủ bị cô ta đánh bị thương, lại có chút kiêng nể, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.  

Qua Thiên Hòa và mọi người rất là căng thẳng, cứ tiếp tục như thế này, Sử thành chủ rất có thể sẽ nguy hiểm tính mạng.  

Xà Lão đứng đối diện cười khẩy, nói: "Tất cả đều tại bản thân các người."  

Qua Thiên Hòa buồn bã hét lên không trung: "Dừng tay, tôi đồng ý với cô là được chứ gì."  

Đám người Vệ Võ vội vàng nói: "Thầy ơi."  

Qua Thiên Hòa nói: "Sử thành chủ vì tôi mới ra mặt, ông ấy không thể có chuyện. Tuy mười triệu linh thạch rất là nhiều, nhưng dù Thiên Nguyên Phường tôi có đập nồi bán sắt cũng phải mang ra cho đủ."  

Khi Hạ Nam Dung ở trên không trung nghe thấy câu này, một quyền ép lùi Sử thành chủ, rồi mới từ từ đáp xuống, nói: "Đồng ý sớm không phải tốt hơn sao."  

Sử thành chủ cũng đáp xuống, chỉ là sắc mặt ông ta có chút tái nhợt. Trong quá trình chiến đấu khi nãy, ông ta đã bị thương không nhẹ.  

Hạ Nam Dung lúc này cũng nhìn về phía Sử thành chủ, mỉm cười nói: "Nói tới cũng trùng hợp, gần đây anh trai tôi đang cần một cây Cửu  m Ngưng Hoa để tu luyện, nghe nói Sử thành chủ có cất giữ một cây, lấy ra đi."  

Sắc mặt đang tái nhợt của Sử thành chủ đột nhiên chuyển sang tức giận, rõ ràng là cướp giữa ban ngày mà.  

“Không có.” Sử thành chủ trầm giọng nói.  

Hạ Nam Dung nói: "Sử Tinh Bá ông có thể hỗ trợ anh tôi, đó là vinh hạnh của ông. Mau giao Cửu  m Ngưng Hoa ra đây."  

Sử thành chủ nói: "Không có."  

Hạ Nam Dung cười khẩy, nói: "Ông còn muốn lừa tôi?"  

“Cô Hạ, Sử thành chủ không có lừa cô. Cửu  m Ngưng Hoa thực sự không có ở trong tay ông ấy.” Lúc này, Vệ Võ mới đứng lên nói.  

Hạ Nam Dung nhìn chằm chằm Vệ Võ hỏi: "Thế thì nằm trong tay ai?"  

Vệ Võ vừa định nói, Qua Thiên Hòa lập tức hét lên: "Vệ Võ, con muốn làm gì?"  

Vệ Võ tức giận nói: "Thầy, lẽ nào thầy muốn vì một người như Dược Đường mà làm liên lụy cả Thiên Nguyên Phường và thành Hồng Dương sao?"  

Qua Thiên Hòa sững sờ.  

Hạ Nam Dung mỉm cười nói: "Nói ra đi, tôi sẽ cho anh lợi ích xứng đáng."  

Vệ Võ nói: "Mấy ngày trước, Sử thành chủ đã đưa Cửu  m Ngưng Hoa cho một thầy thuốc tên là Dược Đường rồi."  

Hạ Nam Dung khẽ cau mày nói: "Dược Đường? Tôi chưa từng nghe nói đến người này, chắc lại là một tên vô danh tiểu tốt từ trong xó xỉnh nào đó chui ra thôi. Bây giờ người đó ở đâu, bảo anh ta ra đây gặp tôi."  

Vệ Võ nói: "Cậu ta đang tu luyện trong Thiên Nguyên Phường. Tôi có thể dẫn cô Hạ đến đấy."  

"Vệ Võ, con!"

Bình luận

Truyện đang đọc