"Cảnh giới Nguyên Đan." Giọng của Lạc Tần Uy khẽ run, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Advertisement
Bản thân ông ta chính là cường giả nửa bước Nguyên Đan, có thể dễ dàng đánh lui anh như vậy chỉ có cảnh giới Nguyên Đan mà thôi. Không ngờ người đàn ông trước mắt đã đạt đến Cảnh giới Nguyên Đan! Khó trách ông ta có thể vào núi Côn Lôn như vào chốn không người.
“Côn Luân đang gặp nạn, đại huynh mới đạt tu vi nửa bước Nguyên Đan, nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn so với bản thân ông ta mạnh hơn một chút, không cản nổi người này. Chẳng lẽ muốn đánh thức lão tổ sao?” Lạc Tần Uy vừa sợ hãi vừa thầm nghĩ cách.
Advertisement
Ông ta quay đầu nhìn Lạc Quách Thiên.
Lạc Quách Thiên bỗng nhiên bước lên trước một bước chắn ở trước mặt Lạc Tần Uy. Một cỗ khí thế mạnh mẽ bộc phát ra, thậm chí không hề thua kém người đàn ông thần bí đạt cảnh giới Nguyên Đan trước mắt.
"Sao lại thế được? Không phải đại huynh mới đạt tu vi nửa bước Nguyên Đan sao?” Lạc Tần Uy thầm thấy khó hiểu.
"Lạc Quách Thiên, quả nhiên ông đã bước vào cảnh giới Nguyên Đan, không hổ là chưởng giáo của núi tiên Côn Luân." Người đàn ông cảnh giới Nguyên Đan cười nói.
"Đại huynh đã bước vào Nguyên Đan rồi."
Lạc Tần Uy nhìn bóng lưng Lạc Quách Thiên, có bất ngờ cũng có sợ hãi. Bởi vì con trai Lạc Thịnh của ông ta được lão tổ thu vào môn hạ, Lạc Tần Uy cũng to gan, bắt đầu âm thầm làm một vài chuyện lén lút, thậm chí còn có ý nhăm nhe vị trí chưởng giáo của đại huynh. Nhưng hiện tại Lạc Quách Thiên lại bất ngờ đột phá cảnh giới Nguyên Đan, những ý nghĩ này của ông ta chẳng khác gì một trò cười cho thiên hạ, thậm chí Lạc Tần Uy còn suy đoán có phải là đại huynh đang dung túng cho ông ta làm như vậy.
Lạc Quách Thiên nhìn người đàn ông trước mắt, nói: "Phong Hà Chiêu, không ngờ anh không chỉ chưa chết mà còn đột phá Nguyên Đan."
Người đàn ông trước mắt chính là Phong Hà Chiêu, sư phụ của Phương Thì Tích, vị Kiếm Thần của ba trăm năm trước.
Phong Hà Chiêu cũng không ngạc nhiên, ngược lại có chút ảm đạm nói: ”Tuy rằng tôi chưa chết nhưng cách ngày đó cũng không xa nữa. Năm một trăm năm mươi tuổi tôi đột phá Nguyên Đan, hiện tại đã qua hơn một thế kỷ, tuổi thọ của tôi cũng sắp kết thúc.”
"Không phải người thuộc cảnh giới Nguyên Đan có tuổi thọ tận năm trăm năm sao?" Lạc Tần Uy hỏi.
Phong Hà Chiêu tự giễu cười, nói: "Làm sao có thể? Chỉ có ngưng luyện Nguyên Đan màu vàng cùng với Nguyên Đan siêu phẩm trong truyền thuyết mới có được năm trăm năm tuổi thọ, tôi chỉ ngưng luyện được Nguyên Đan màu bạc nên chỉ sống được ba trăm năm, đến bây giờ, chỉ còn lại mười năm lay lắt.”
Ông ta nhìn về phía Lạc Quách Thiên rồi nói: "Chắc hẳn anh cũng kết được Nguyên Đan màu xám, hẳn là cũng rõ những chuyện này. Tôi có may mắn mới có được một quyển công pháp Luyện Khí Sĩ, nhờ đó mà đột phá Nguyên Đan. Đáng tiếc quyển Luyện Khí Sĩ công pháp này đẳng cấp quá thấp, chỉ đủ cho tôi luyện ra Nguyên Đan màu bạc.”
Lạc Quách Thiên thở dài, nói: "Đúng vậy. Trở thành Tiên Nhân có tuổi thọ năm trăm năm nào có dễ như vậy. Công pháp Luyện Khí Sĩ Côn Luân tôi có được cũng chỉ giúp tôi ngưng luyện ra Nguyên Đan cấp bốn, tuy rằng chỉ cách Nguyên Đan cấp ba màu vàng có một cấp, nhưng lại khác nhau một trời một vực.”
“Phong Hà Chiêu, nếu anh sắp chết còn tới Côn Luân ta làm cái gì? Lạc Quách Thiên chỉ than thở một chút, sau đó lạnh lùng nhìn Phong Hà Chiêu.
Phong Hà Chiêu nói: "Tôi đến đây là muốn bàn với các anh một vụ làm ăn."
"Làm ăn gì?"