CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sau khi nhìn thấy sức mạnh của Đường Tuấn trong trận chiến trên đỉnh núi Vạn Thần, ông ta nhận ra rằng mình vẫn đánh giá thấp đối thủ.  

Với tiềm lực và thực lực như vậy, Thái Hạo có thể so sánh sao? Nhất định chỉ cần có Đường Tuấn, Chu Tước tinh vực ở Vạn Tiên nhất định sẽ phô trương phong thái, Chu Tước tinh vực càng có hy vọng vực dậy.  

So với loại này, một cái Thần Thánh Mạch Khoáng là cái gì?  

Kiểu Bất Di và ông lão Đan Thanh cũng lộ rõ ​​vẻ tiếc nuối.  

Nếu bọn họ sớm biết như vậy liệu họ còn có thể làm như vậy sao?  

Đáng tiếc, không có nếu như.  

Độc Cô Lão Ma nhìn bọn họ, nụ cười càng rạng rỡ hơn, và nói: “Chính các người đã phá hủy hy vọng của Chu Tước tinh vực mình, cũng đừng trách tôi. Nhìn các người thật đáng thương, vì vậy hôm nay tôi sẽ không chiến đấu.”  

Sau khi nói xong, ông ta rời đi cùng với Thiên Ma Môn và một số thế lực ngoại lai khác.  

Tô Minh Thao cũng rời đi cùng với Thái Hạo, dù biết mình đã phạm phải sai lầm lớn nhưng không thể cứu vãn được, chỉ mong Thái Hạo sẽ không để ông ta thất vọng ở Vạn Tiên Hội lần sau.  

Kiều Bất Di cũng rời đi cùng những người từ Chiến Thần Tông.  

Mộ Thanh đứng trong hư không, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm vào hướng Đường Tuấn biến mất.  

Ông lão Đan Thanh thở dài nói: "Mộ Thanh, con cũng đừng quá buồn."  

Mộ Thanh đột nhiên cười nói: "Sư phụ, Dược tiên sinh nói với con rằng anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, con tin tưởng anh ấy."  

Ông lão Đan Thanh khẽ giật mình.  

Có khả năng ư?  

Hư không loạn lưu sắp quét sạch núi Vạn Thần, quét sạch mọi sinh linh, dưới sức mạnh đó, huống chi là Đường Tuấn, ngay cả Thần Quân chết cũng không có chỗ chôn.  

Nhưng ông ta vẫn không đành lòng nói thêm.  

Mộ Thanh lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, giọng nói run run nhưng kiên định: “Sư phụ, chúng ta về đi.  

Con sẽ cố gắng tu luyện và đợi Dược tiên sinh trở lại."  

Cuối cùng chỉ còn lại hai cha con Ly Hoàng và Ly Thanh Trần.  

"Cha, con thật sự không có hy vọng sao?"  

Ly Thanh Trần miễn cưỡng hỏi.  

Ly Hoàng nói: "Trừ phi có thể xé rách nhất giới bình chướng, nếu không căn bản không thể chạy trốn."  

Ly Thanh Trần im lặng.  

Xé rách nhất giới bình chướng, ít nhất tu vi cũng phải Thần Quân đỉnh phong.  

Ly Hoàng đột nhiên nói: “Đây là bác sĩ Dược để lại cho con."  

Ông ta mở lòng bàn tay ra, trong đó có một cảnh hoa như băng màu xanh da trời, bên trong tỏa ra ánh sáng và hơi thở yếu ớt, làm cho linh hồn người rung động.  

"Thánh linh hoa."  

Ly Thanh Trần lạc giọng.  

Bình luận

Truyện đang đọc