Vào khoảnh khắc này, cả ba yếu tố tinh thần, chân khí và cơ thể đều đạt tới cực hạn của Thần Hải cảnh.
Advertisement
Anh vừa nghĩ đến thức hải tinh thần lập tức nổi bão táp, cơ bắp và xương cốt chấn động, chân khí phát ra một loạt âm thanh trầm thấp rậm rạp. Cùng lúc đó, một bông hoa ba cánh xuất hiện trên đỉnh đầu anh, từng tia sáng tỏa ra từ trên đóa hoa mang theo hơi thở thần thánh vĩ đại.
Advertisement
Tam hoa tụ đỉnh!
Cực cảnh chi hoa!
Vào giây phút này, cuối cùng Đường Tuấn cũng làm đến bước này, mà giờ đây, anh mới chính thức được coi là cường giả cực cảnh!
Đường Tuấn đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, tựa như có thể nhìn thấu hư không. Vào khoảnh khắc sắp đột phá này, tinh thần anh tỉnh táo hơn bao giờ hết, có thể cảm nhận rõ ràng sự cường đại của thiên địa chi lực cùng với những thứ đang ràng buộc mình. Sự ràng buộc ấy giống như những sợi dây vô hình trói chặt lấy anh. Nếu anh khăng khăng muốn thoát ra thì chỉ e sẽ bị trời phạt!
Thoát ra khỏi ràng buộc thì mới thành tiên, nếu không thì vẫn chỉ là người.
Đây là sự cách biệt giữa tiên và người thường, là con đường chống lại số phận.
"Hợp nhất ba năng lực, trải qua sự trừng phạt của trời mới có thể thành Nguyên Đan." Đường Tuấn ngửa mặt lên nhìn hư không, giác ngộ trong chốn u tối.
Muốn đạt đến Nguyên Đan cảnh thì phải ngưng tụ tinh thần lực, lực chân khí và lực cơ thể thành một, rồi sau đó giãy khỏi sự trói buộc của trời đất, vượt qua sự trừng phạt của trời.
"Chẳng trách kể từ sau thời thượng cổ, trên đời không còn tiên nhân nữa." Đường Tuấn hơi cúi đầu nhìn xuống tay mình, trong lòng có gì đó thôi thúc, khiến anh rất muốn đập tan những sợi dây vô hình đó ngay lập tức để có thể siêu thoát khỏi đất trời. Nhưng anh cũng hiểu rõ, nếu mình làm như vậy thật, chỉ e trời sẽ phạt đánh mình hồn vía tiêu tán chỉ trong nháy mắt, chẳng còn chút mảnh vụn nào. Với thực lực hiện nay của anh thì ngay cả hợp nhất ba sức mạnh cũng chưa làm được, hoàn toàn không có cửa để đối diện với hình phạt của trời.
Cuối cùng, Đường Tuấn tự ép mình kìm lại sự dao động trong lòng, phân tán cực cảnh chi hoa.
Anh vừa định thu hồi tinh thần thì đột nhiên một luồng sóng tinh thần truyền đến trên bức tranh trên tường: "Này người đời sau, kẻ địch của chúng ta không phải loài người, mà là ma quỷ đến từ ngoại vực. Thế hệ trước chúng ta đã tụ tập tiên lực của bách tiên, tác động căn nguyên của tổ tinh để trấn áp ma. Khi thế giới lại bắt đầu thay đổi một lần nữa thì chứng tỏ ma quỷ ngoại vực đã từ từ tránh khỏi sự trấn áp của chúng ta, bắt đầu khôi phục rồi. Nếu để ma quỷ ngoại vực thoát ra, tổ tinh sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu. Tôi triệu tập bách tiên, đi rồi ắt không có đường về, phần còn lại đành nhờ thế hệ sau các cậu vậy."
Trong giây phút luồng sóng tinh thần này xuất hiện, ông cụ câu cá trong bức tranh trên tường bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, nét mặt hiện lên vẻ tiêu điều và bất đắc dĩ, đau buồn nói: "Tiếc thay, chúng ta đã lục tìm hầu hết sách cổ trên thế gian mà vẫn không tài nào tìm thấy sách đạo tạng chân chính. Nếu không nào có thể để ma quỷ ngoại vực tàn sát bừa bãi ở tổ tinh cơ chứ. Năm đó, vì trấn áp ma quỷ ngoại vực, chúng ta cầm theo phần lớn báu vật và thần binh, chỉ để lại một trận pháp hư không tích trữ dịch tiên nguyên đã luyện hóa, cùng với ngọc trụ ghi lại công pháp võ đạo của trăm tiên chốn Bồng Lai. Thiếu niên thế hệ sau à, cố gắng lên, vì sống sót, vì tổ tinh."
Đến đây, sóng tinh thần gián đoạn, tranh vẽ trên tường vẫn là tranh vẽ trên tường, cụ già vẫn đang thả câu như trước, giống như chưa từng thay đổi. Nhưng trên thực tế đã xảy ra một vài biến hóa. Ngọc trụ huyền bí bỗng nhiên bị bao phủ trong một vầng sáng trắng, vô số chữ cái hiện lên từ vầng sáng, hóa thành từng bài công pháp huyền diệu. Cuối cùng, ánh sáng vụt tắt, bị ngọc trụ hấp thụ toàn bộ. Ngọc trụ lại khôi phục hình dáng trước kia.
Nhưng giờ đây Đường Tuấn lại không có tâm trạng để xem xét sự thay đổi đó, anh ngớ cả người, đứng im tại chỗ, trên mặt là biểu cảm mù mờ và hoảng hốt lo sợ.
Bách tiên trấn ma!