CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến đây, Diệp Nam Nhật lại không nhịn được mà liếc Đường Tuấn hai cái, Quách Thịnh Minh đã là cao thủ nội công lừng danh ở phía nam tỉnh Phú Yên, nhưng lại không phải là đối thủ của Đường Tuấn. Vậy nội công Đường Tuấn rốt cuộc là ở cấp bậc bao nhiêu chứ?  

“Hóa ra là như vậy.”  

Advertisement

Đường Tuấn xoa cằm, bộc lộ ra dáng vẻ trầm tư: “Vậy Cảnh giới Chân Khí thì sao?  

“Cháu ngay cả Cảnh giới Chân Khí cũng không biết?”   

Sắc mặt của Diệp Nam Nhật có chút thay đổi, ông ta nói: “Cảnh giới Chân Khí là một cấp bậc trên cả nội công, không biết mạnh hơn cao thủ nội công bao nhiêu phần. Mặc dù chú đã từng gặp qua rất nhiều cao thủ nội công, nhưng chưa từng gặp ai là Cảnh giới Chân Khí cả. Xem ra chắc là một nhân vật rất xuất chúng. Nghe nói Hình Ý Môn của mấy người Thiệu Nhất Nguyên có mấy vị là cao thủ Cảnh giới Chân Khí. Một khi đạt đến Cảnh giới Chân Khí, thì sẽ là cao thủ Tông Sư thực thụ rồi. Nhân vật có cấp bậc như vậy, không phải chúng ta có thể với tới được.”  

Ông ta nhìn Đường Tuấn hỏi: “Đường Tuấn, chú hỏi một câu được không, võ công của cháu luyện đến cảnh giới nào rồi. Chú cảm thấy lúc nãy cháu đánh nhau với Quách Thịnh Minh, hình như rất nhẹ nhàng không mất nhiều sức.”  

Đường Tuấn ngây người, nhớ lại lời bà cụ dân tộc Mèo lúc đó, nói: “Chắc cháu đã đạt đến Cảnh giới Chân Khí rồi. Tuy nhiên có phải hay không cháu cũng không có cách nào phán đoán được.”  

“Cảnh giới Chân Khí!”   

Diệp Nam Nhật thốt lên: “Cháu thật sự đã đạt đến Cảnh giới Chân Khí rồi sao?”  

Đường Tuấn nói: “Chắc là vậy.”  

“Ha ha ha!”  

Diệp Nam Nhật cười khoái chí, nói: “Đúng không hổ danh là con cháu nhà họ Đường! Nếu Đường Quang Hòa mà biết cháu là tông sư Cảnh giới Chân Khí, không biết có thể chợp mắt được không?”  

Đường Tuấn cười một cái.  

“Có cao thủ Cảnh giới Chân Khí cháu đây bảo vệ. Chú sao còn phải sợ nhà họ Lý bắt tay với nhà họ Tề nữa chứ!”   

Diệp Nam Nhật vỗ vai Đường Tuấn, sắc mặt vui vẻ. Ông ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn xung quanh, rồi nói: “Tuy nhiên, chuyện này cháu tuyệt đối không được nói cho người khác biết đấy, nếu không đến lúc đó sẽ gây không ít phiền phức.”  

“Cháu biết rồi.” Đường Tuấn đáp.  

Bình luận

Truyện đang đọc