*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Có lẽ tôi phải tìm cơ hội để nói chuyện với chú Diệp rồi.” Trong mắt Đường Tuấn lóe ra luồng ánh sáng bén nhọn.
Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, Âu Dương Hồng Phượng đã hoàn toàn nắm trong tay tập đoàn Phượng Vũ. Mặc dù thân thể của Âu Dương Duệ đã dần chuyển biến tốt hơn, nhưng hiển nhiên đã đủ cô ta tiếp nhận. Còn chuyện của Âu Dương Hồng Phượng và Ninh Đình Trung, Âu Dương Duệ rất cởi mở, cũng không có can thiệp vào, cũng vì vậy mà giảm bớt một hồi miệng lưỡi của Đường Tuấn.
Advertisement
Sau khi ăn xong một bữa cơm thường với người nhà Âu Dương, xế chiều hôm đó, Đường Tuấn đã tự mình rời khỏi thành phố. Mà Ninh Đình Trung thì lấy lý do “Âu Dương Hồng Phượng khuyên” nên ở lại. Đường Tuấn dĩ nhiên rất vui, chỉ nói cho Ninh Đình Trung biết hai ngày nữa, thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ sẽ chính thức được tiêu thụ. Khâu tiêu thụ là một khâu vô cùng quan trọng, anh nhất định phải gấp gáp trở về. Mập mạp cười đồng ý.
Một mình lái xe rời khỏi thành phố, chờ lúc xe dừng lại, Đường Tuấn mới nhận ra vạy mà trong lúc bất tri bất giác đã đi tới bệnh viện nhân dân số một.
“Đã tới rồi, vậy cứ vào xem thử đi.” Đường Tuấn xuống xe, cũng muốn đi tìm Mộ Dung Lan tâm sự.
Mấy ngày này, Hình Công Huy đã ra viện, ngoại trừ ban đầu gặp mặt được hai lần. Đường Tuấn cố gắng lựa chọn đường để không gặp ông ta. Mà Hình Công Huy cũng giống vậy, hai người hình như cũng duy trì một loại ăn ý khó nói ra.
Đường Tuấn quen cửa quen nẻo đi vào văn phòng của Mộ Dung Lan. Bởi vì chuyện lần trước của Hình Công Huy, Mộ Dung Lan được thăng lên làm chủ nhiệm, đã có văn phòng riêng.
Đường Tuấn vừa định gõ cửa, trong văn phòng đã truyền ra giọng nói vô cùng trầm thấp.
“Em gái à, làm như vậy cũng là vì nghĩ tới chuyện hạnh phúc cả đời này của em. Nhà họ Nhan là nhà quyền quý, tài sản hậu hĩnh. Sau khi cậu Nhan du học trở về, muốn trình độ có trình độ, muốn bối cảnh có bối cảnh, vô cùng xứng với em. Anh thực sự không hiểu em sao em còn do dự.” Tiếng nói của một người đàn ông vang lên.
“Ha ha. Xứng sao? Là xứng với anh mới đúng chứ. Nhan Minh có tính tình thế nào, cái người bạn bè xấu này của anh chắc anh phải rõ hơn em chứ. Mượn thế lực của nhà họ Nhan để đạt tới mục đích của bản thân mới là chuyện anh muốn. Về phần cô em gái như em, có khi nào người anh trai như anh xem xét chuyện cả đời cơ chứ.” Tiếng nói của Mộ Dung Lan truyền ra, bên trong giọng nói truyền ra ý lạnh và thất vọng.
“Mộ Dung Lan!” Tiếng nói của người đàn ông trở nên tức giận lên, nói: “Trước kia có ông ngoại cưng chiều em mới có thể để em tùy ý như vậy. Bây giờ, ông cụ đã chết rồi, em cho rằng còn người làm chỗ dựa cho em nữa sao? Tóm lại một câu, em nhất định phải gả cho Nhan Minh, anh và cha đều đã bàn xong thời gian với người nhà họ Nhan, đó là vào một tháng sau.”
“Một tháng? Không phải cha đã đồng ý cho em thời gian nửa năm hay sao?” Tiếng nói của Mộ Dung Lan rõ ràng lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Hừ! Nửa năm có khác gì một tháng, sớm ngày gả đi để tránh cho em trở thành con yêu thiêu thân gì đó.” Tiếng nói của người đàn ông vô cùng lạnh lùng.
Kẽo kẹt!
Đường Tuấn nghe tới đó, đẩy thẳng cửa văn phòng vào. Cửa phòng chỉ khép hờ, cũng đỡ cho anh phải gõ cửa một hồi.
“Tôi làm chỗ dựa