CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôn Vân Hoa nhìn anh, trong ánh mắt khó thấy xuất hiện một tia tàn khốc, trầm giọng nói: “Cậu ta như vậy là muốn Dược Y Cốc diệt môn sao?”  

<

“Cậu ta dám?” Giọng điệu của Tôn Khanh gắt gao nói: “Con cũng không tin cậu ta thật sự dám làm chuyện này?”  

Advertisement

Tôn Vân Hoa nhìn ra ngoài cửa, buồn bã nói: “Cậu ta đúng là không dám.”  

Tôn Khanh nghe đến đó, trên mặt ngay tức khắc lộ ra vẻ đắc ý, nhưng Tôn Vân Hoa nói tiếp: “Có điều chắc chắn là không phải bởi vì kiêng kị uy thế Dược Y Cốc của tôi, mà là cậu ta không muốn Y học cổ truyền bị yếu đi.”  

Ông ta bỗng nhiên nhớ tới sự quyết tuyệt và kiên định trên mặt Đường Tuấn khi anh thực hiện lời thề máu ở ngôi mộ trên núi. Tôn Vân Hoa hoàn toàn tin tưởng rằng, Đường Tuấn sẽ dám làm bất cứ điều gì vì tương lai của Y học cổ truyền.  

“Cái này? Anh ta sẽ tốt bụng như vậy ư?” Tôn Khanh bĩu môi, hiển nhiên là không tin.  

Tôn Vân Hoa nói: “Bởi vì cậu ta họ Đường, cậu ta không thể và cũng sẽ phải sống xứng đáng với dòng họ này.”  

Nói xong, ông ta nặng nề thở dài thườn thượt, tạm thời đè nén tâm trạng phức tạp trong lòng xuống, nói: “Con đã tiến vào cảnh giới Tông Sư, trong khoảng thời gian này không cần phải ra khỏi cửa, nâng cao võ đạo cho tốt đi. Người nhà họ Tôn chúng ta, nhất định không thể kém cỏi hơn so với nhà họ Đường của cậu ta.”  

“Hiệp hội Y học cổ truyền kia thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà từ bỏ?” Tôn Khanh có hơi không cam lòng nói.  

Tôn Vân Hoa trầm tư một lát nói: “Về chuyện này thì nói sau đi.”  

Dòng chính của Vu độc đã hành động, có Hiệp hội Y học cổ truyền ở bên ngoài thu hút sự chú ý, như vậy Dược Y Cốc và Phái Thần Châm sẽ có thêm một ít thời gian.  

Trong căn phòng tĩnh mịch, ánh sáng tràn ra khắp nơi, tăng thêm một chút sự ấm áp và sáng sủa.  

Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt một hộp gỗ có đựng cỏ băng phách, vẻ mặt hai người nhìn như có hơi khẩn trương.  

“Anh Đường, anh nói thứ này thật sự có thể trị khỏi bệnh cho em ư?” Hoa Tiểu Nam có hơi lo lắng lại có chút chờ mong hỏi.  

Ngón tay Đường Tuấn sờ sờ lên cái hộp gỗ, nói: “Chắc hẳn là có thể.”  

Lúc trước anh và bà Độc đã suy đoán, muốn chữa khỏi bệnh cho Hoa Tiểu Nam, thì nhất định phải có một chuyên gia y học đã nhập thần đến dẫn thuốc để trị liệu cho cô, hoặc là dùng cỏ băng phách để áp chế độc tố.  

Bây giờ, anh đã nhập thần, trong tay lại có thêm cỏ băng phách. Có thể nói là mọi thứ đã sẵn sàng.  

Hộp gỗ được mở ra từng chút một, ngay lập tức một luồng khí lạnh băng đến thấu xương tỏa ra, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống! Hoa Tiểu Nam bất thình lình cảm thấy lạnh lẽo nên không khỏi rùng mình một cái.  

Bình luận

Truyện đang đọc