CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ý tứ uy hiếp trong lời nói quá rõ ràng, nếu Đường Tuấn không đồng ý, kết quả còn thảm hơn so với những người tu hành Động Hư Cảnh đang làm lao động kia.  

Đây cũng là mục đích Đường Thanh Dương cố ý dẫn Đường Tuấn tới.  

"Khi nào thì tiến vào?"  

Đường Tuấn không phải là không cam lòng, mà vốn dĩ anh muốn tiến vào Thánh Nhai xem một chút, mà nhà họ Đường bảo anh làm người dò đường, coi như là giúp anh.  

Diêm Quân Ngư trêu chọc nói: "Anh đúng là rất bình tĩnh, tôi rất chờ mong biểu hiện của anh.  

Vừa rồi chúng ta đã đi vào nhìn một chút, trước mắt lối vào kia dần như ổn định, qua hai ngày nữa hẳn là có thể tiến vào.”  

Cô ta chỉ vào Khương Thuần, nói: "Đây là người dò đường Khương Thuần của tôi, hai người có thể nói chuyện trước một chút, lúc nhìn thấy ở trong Thánh Nhai sắp xếp như thế nào.  

Về phần người dò đường của nhà họ Hải, các người cũng không cần quan tâm, đến lúc đó sẽ xuất hiện.”  

Nói xong, Diêm Quân Ngư nói với Đường Thanh Dương: "Đường Thanh Dương, chúng ta cũng thương lượng một chút về hành động ở Thánh Nhai đi.”  

Đường Thanh Dương khẽ gật đầu, anh ta cảnh cáo nhìn Đường Tuấn một cái, sau đó mới dẫn Diêm Quân Ngư cùng Hải Đông Lưu rời đi.  

Chỉ cần ở nhà họ Đường, mặc cho Đường Tuấn có mạnh hơn nữa, thì tính mạng của Đường Tuấn cũng đều nằm trong tay anh ta.  

Đường Tuấn và Khương Thuần đứng ở bên cạnh cái hố lớn, âm thầm truyền âm.  

"Vết thương của cậu sao lại nặng như vậy?"  

Đường Tuấn quan sát tình huống của Khương Thuần, rồi anh lập tức nhíu mày.  

Khương Thuần chính là thần thánh trời sinh, anh ta ở trong núi Vạn Thần đã biểu hiện ra thực lực đủ để chống lại Động Hư Cảnh hậu kỳ.  

Nhưng hiện tại khí tức của Khương Thuần rất yếu, nhiều nhất cũng chỉ có Động Hư Cảnh sơ kỳ, thậm chí còn yếu hơn nữa.  

Khương Thuần cười khổ, nói: "Tôi đi tới nơi này, vừa vặn rơi vào nơi cách nhà họ Diêm không xa.  

Sau khi bọn họ phát hiện ra tôi là sinh linh chuyển hóa của Thần Thánh Mạch Khoáng, thừa dịp tôi bị thương nặng, bọn họ đã mạnh mẽ rút đi chín phần mười năng lượng trong cơ thể tôi.  

Cuối cùng để lại cho tôi một dấu ấn tinh thần.”  

Ánh mắt Đường Tuấn híp lại, trong lòng lạnh lẽo, được lắm nhà họ Diêm.  

Khương Thuần là thần thánh trời sinh, anh ta bị rút ra chín phần mười năng lượng, có cảnh giới cao hơn cũng gần như vô vọng, thậm chí còn sống không được bao lâu.  

Mà lần này để Khương Thuần làm người dò đường, chỉ sợ cũng là ôm ý nghĩ để cho anh ta chết ở bên trong.  

Hai người kể cho nhau nghe những chuyện gặp phải sau khi đi tới Thần Quốc, tâm tình nặng nề cũng thả lỏng rất nhiều.  

So với Thần Quốc mà nói, hai người coi như là đồng hương.  

Đường Tuấn bỗng nhiên hỏi: "Khương Thuần, cậu hẳn là biết bên trong Thánh Nhai là mật tàng của Chu Tước Thần Quân chứ?”  

Khương Thuần gật đầu. 

Bình luận

Truyện đang đọc