*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phải biết rằng Lạc Tần Uy đã bước vào Bán Bộ Nguyên Đan, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra mới vài năm gần đây thôi. Hơn nữa ông ta còn vận dụng không ít đan dược còn sót lại bên trong núi Chứa Chan Tiên Cảnh, thực lực so với Lạc Quách Thiên mà nói thì vẫn là kém hơn một bậc.
Advertisement
Lạc Quách Thiên khẽ cau mày nói: "Lạc Thịnh, lần này không phải là đã không cho con xuống núi lịch luyện sao? Sao lại thành ra thế này rồi?”
Lạc Thịnh cố nén đau đớn, chua xót nói: "Thưa bác cả, lần này con xuống núi lịch luyện, vốn dĩ không định dùng danh hiệu núi Chứa Chan của chúng ta để tự mình rèn luyện thực tế một chút.”
Advertisement
Nghe vậy, khuôn mặt Lạc Tần Uy tỏ vẻ tán thưởng, cảm thấy rất hài lòng về đứa con trai yêu quý của mình.
“Lúc con đến Kon Tum thì vô tình gặp được một tòa cung điện viễn cổ tái hiện nhân gian, thế là con muốn đi tranh giành cơ duyên một chuyến. Nhưng mà ở nơi ấy, con gặp phải Đường Tuấn. Anh ta lớn tiếng nhục mạ núi Chứa Chan Tiên Cảnh ở trước mặt con, hoàn toàn xem núi Chứa Chan của chúng ta là không khí. Con giận quá nên đã đánh nhau với anh ta một phen. Ai mà ngờ anh ta lại nham hiểm và thâm độc như vậy, lại có cấu kết với lão Long Vương của Nghịch Luân để ngấm ngầm đâm lén con. Sau khi phế con, anh ta còn nói sẽ không bỏ qua cho núi Chứa Chan nữa.”
Lạc Thịnh càng nói càng tức, dáng vẻ hiêm ngang lẫm liệt.
"Có thể nhịn được không chứ! Tên nhãi đó ức hiếp người quá đáng mà!”
“Chưởng giáo, hãy để tôi xuống núi giết chết tên đó.”
Nghe những lời này, một số trưởng lão cực kỳ phẫn nộ, nhao nhao bực tức quát mắng.
Lạc Tần Uy siết chặt nắm đấm, lửa giận trong mắt ông ta gần như bộc phát. Ông ta trầm giọng nói: “Anh cả, em muốn một viên Sinh Sinh Tạo Hóa đan, để phục hồi kinh mạch và Thượng Đan Điền cho Lạc Thịnh.”
Sắc mặt Lạc Quách Thiên hơi thay đổi, ông ấy nói: "Núi Chứa Chan tiên sơn chúng ta cũng chỉ dự trữ có ba viên Sinh Sinh Tạo Hóa đan. Chỉ có chưởng giáo hoặc là người có cống hiến vĩ đại cho núi Chứa Chan mới có tư cách sử dụng nó.”
Những trưởng lão khác không khỏi nhìn về phía Lạc Tần Uy. Dã tâm quá lớn rồi!
Một viên Sinh Sinh Tạo Hóa đan không chỉ có thể hoàn toàn tu bổ tình trạng thương tích của Lạc Thịnh, mà còn có khả năng giúp Lạc Thịnh tiến thêm một bước và nhập vào cảnh giới Bán Bộ Nguyên Đan, khiến cho cơ hội dòm ngó ngôi báu tương lai cũng có thể lớn hơn nhiều.
Trong lòng Lạc Thịnh lại càng mừng thầm, đây chắc chắn là trong cái rủi có cái may.
"Anh cả à, Lạc Thịnh là cháu trai của anh. Anh không có con trai nối dõi, vị trí chưởng giáo tương lai của núi Chứa Chan cũng chỉ có thể truyền lại cho Lạc Thịnh. Anh không cho nó, thì cho ai? Vả lại, Lạc Thịnh lần này cũng là vì danh tiếng của núi Chứa Chan nên mới bị trọng thương, em muốn một viên Sinh Sinh Tạo Hóa đan cũng chẳng có gì là quá đáng cả.”
Lạc Quách Thiên khẽ lắc đầu: "Núi Chứa Chan không phải thuộc về nhà họ Lạc anh, nếu không phải là trong tình huống sinh tử tồn vong thì không thể dùng Sinh Sinh Tạo Hóa đan.”
Lạc Thịnh nghe thấy thế, cậu ta không ngừng thầm mắng nhiếc Lạc Quách Thiên máy móc cứng nhắc. Trong lòng khẽ động, cậu ta mở miệng nói: “Bác cả à, nếu như con biết tung tích của Phục Ma Ngọc Trụ thì sao? Có được xem là cống hiến vĩ đại cho môn phái của chúng ta hay không?”