CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng Trương Định An càng thêm trận rối rắm. Nếu Đạo Nhất đã đi con đường mạnh nhất, vậy mọi nỗ lực của anh ta còn có ý nghĩa gì?  

“Không có khả năng!” Trương Định An suýt chút nữa đã không giữ được bình tĩnh mà nói ra những lời trong lòng.  

Rất nhiều người nhìn về phía Chu Tước Thần Quân, xem ông ta xử lý chuyện này như thế nào. Nhưng Chu Tước Thần Quân khẽ lắc đầu, nói: “Chuyện này chỉ có thể đi hỏi Đạo Nhất. Còn nữa, con đường mạnh nhất cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Cũng có thể nó không tồn tại.”  

Trong lòng mọi người đều thất vọng. Bọn họ vừa hy vọng con đường mạnh nhất tồn tại, có lẽ bản thân có thể tìm ra được. Nhưng mặt khác, bọn họ lại không muốn con đường mạnh nhất tồn tại, sợ sẽ bị người khác dẫn đầu. Loại cảm giác này thật sự rất mâu thuẫn.  

Vẻ mặt của Đường Tuấn cũng có chút biến hóa. Nhìn hoa văn trên vách đá, tâm thần của anh dần dần trở nên bình tĩnh.  

Vô số đường tuyến hỗn độn tạo thành một mạng lưới xuất hiện trong thức hải của anh. Mỗi một đường tuyến đều đại biểu cho một loại sức mạnh. Đường Tuấn có chút kinh ngạc. Tiếp theo đó, có vài đường tuyến được đốt sáng lên.  

“Đây là sức mạnh căn nguyên nuốt chửng.”  

“Đây là sức mạnh căn nguyên ngũ hành.”  

Đường Tuấn cảm ứng được ra sức mạnh thuộc tính ẩn giấu trong mỗi đường tuyến.  

“Anh đã vượt qua cửa ải. Có thể thắp sáng nhiều con đường như vậy, so với tên nhóc trước đó, anh càng ưu tú hơn.” Một âm thanh vang lên trong đầu Đường Tuấn.  

Đường Tuấn đột nhiên mở bừng hai mắt.  

“Lão Đường, thế nào rồi?” Triệu Huyền ở bên cạnh không nhịn được hỏi.  

Không ít người đều nhìn lại, trong ánh mắt đều mang theo sự trào phúng và châm chọc.  

Lúc này mới qua thời gian năm lần hô hấp mà thôi.  

Đường Tuấn không trả lời mà bay đến trước vách đá. Ngẩng đầu nhìn lên vách đá, loại cảm giác sức mạnh ở trong lòng anh lại hiện lên một lần nữa.  

“Chẳng lẽ anh cũng vượt qua cửa ải rồi?”  

Trương Định An khoanh tay, ở một bên cười lạnh lùng: “Muốn học theo Đạo Nhất cũng phải học cho giống một chút. Đạo Nhất dùng thời gian hơn chín lần hô hấp, mà anh chỉ dùng thời gian bốn lần hô hấp. Anh cảm thấy sẽ có người tin sao?”  

Vốn dĩ anh ta tính toán sẽ nghiêm túc nghiên cứu vách đá thần bí, nhưng nhìn thấy Đường Tuấn như vậy, anh ta thật sự không nhịn được muốn nói vài câu.  

“Không làm màu, đời không nể.” Trương Định An nói một câu nói khá lưu hành ở Địa Cầu, lập tức dẫn tới khiến cho mọi người xung quanh đều bật cười.  

“Trương Định An.”  

Bình luận

Truyện đang đọc