CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chỉ là tiện tay chỉ điểm một chiêu mà có thể uy lực như vậy. Tài năng võ đạo của cậu Long đó thật sự không đơn giản. Hơn nữa, cậu Long có vẻ không phải là một người chuyên về kiếm pháp, nếu do cậu Long tự mình ra tay, thì chỉ với chiêu kiếm này thôi không chừng có thể vượt cảnh sát thần hải rồi! " Trong lòng Trương Huy có chút hoảng sợ khi nghĩ tới điều đó, người đó trong lời đồn là một cường giả bí ẩn của Nghịch Luân, khiến người đó càng thêm đáng sợ như một con hổ!  

"E rằng đạo thể chỉ có thể dựa vào sự mạnh mẽ của bản thân mới có thể đỡ được đường kiếm này mà thôi." Ánh mắt Tô Phượng lóe lên.  

Advertisement

Ánh mắt Tân Kiên lộ ra vẻ đắc ý, như thể anh ta đã nhìn thấy hình ảnh Đường Tuấn thất bại dưới kiếm của mình.  

Advertisement

Đối với danh xưng có thể sát thần được trong một đường kiếm này, Đường Tuấn chỉ có thể khẽ cười. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đưa hai ngón tay búng nhẹ một cái vào khoảng không.  

Coong!  

Tiếng của thanh kiếm vang lên. Ngón tay của Đường Tuấn thực hiện thủ pháp linh dương mọc sừng bí ẩn, đúng lúc đánh vào thân kiếm.  

Ở chỗ Trương Huy, Tô Phượng và những người khác nhìn ra, giống như thanh kiếm Tân Kiên đã chủ động đưa ngón tay Đường Tuấn vậy.  

"Cái này, cái này." Cơ thể Trương Huy và Tô Phượng run lên, trong mắt tỏ ra khó hiểu.  

Dưới cái nhìn của họ, chiêu kiếm như vậy gần như không có sơ hở nào để có thể phá giải. Nhưng dáng vẻ của Đường Tuấn lại vô cùng thoải mái, như thể một người lớn đang nhìn một đứa trẻ chơi với một thanh kiếm đồ chơi vậy.  

Tân Kiên là người trong cuộc nên cảm giác càng thêm sâu sắc hơn.  

Chỉ với một cái búng tay của Đường Tuấn, một nguồn lực mạnh mẽ đã truyền vào thanh kiếm. Kiếm cổ kêu gào, giống như tiếng chim quyên gào khóc vậy. Suýt chút nữa Tân Kiên lại giẫm vào vết xe đổ ngày hôm đó, thanh kiếm cổ như muốn rời khỏi tay. Lúc này, sắc mặt Tân Kiên trở nên hung ác, anh ta giữ chặt chuôi kiếm. Nhưng cũng chính vì như vậy mà toàn bộ cánh tay phải của anh ta đã phát ra một âm thanh vô cùng đau đớn, nghe giống như bị vặn lại, tuôn ra một đám máu.  

Còn Tân Kiên, anh ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi, lập tức cảm thấy vô cùng khó thở. Dùng thanh kiếm chống lên mặt đất, mỡi miễn cưỡng duy trì được để bản thân không bị ngã.  

Chỉ một ngón tay mà có thể chống lại cả một chiêu kiếm!  

Tất cả đều im lặng.  

Dù Trương Huy và Tô Phượng đã trải qua rất nhiều chuyện thời thế thay đổi, rèn luyện được sự bình tĩnh trong lúc nguy cấp, nhưng lúc này cũng phải há hốc miệng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.  

Khuôn mặt Tân Kiên đầy ngơ ngác và sợ hãi.  

Trước đó anh ta còn cười nhạo Đường Tuấn chỉ dậm chân tại chỗ, muốn thắng một trận. Nhưng bây giờ kết quả lại giống như một cái tát, tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta, vừa đau vừa rát.

"Sát thần chỉ trong một đường kiếm, cũng có thể. Chỉ là tu vi của anh quá tệ. Nếu như cậu Long của các người tự mình tới, ít ra còn có thể tung được hai chiêu với tôi!" Đường Tuấn thu tay lại rồi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Tân Kiên.  

"Anh! Hừ!" Tân Kiên nghe xong, sắc mặt tái nhợt, phun thêm một ngụm máu tươi.  

Cậu Long là niềm kiêu hãnh của Nghịch Luân, đối với Tân Kiên mà nói lại càng giống như thần tiên, thần tượng vậy, không thể tha thứ cho bất kỳ ai dám sỉ nhục. Nếu không phải vì lúc này anh ta không còn sức để chiến đấu nữa thì anh ta đã rút kiếm thêm một lần nữa rồi.  

Bình luận

Truyện đang đọc