CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôn Giả thổi một hơi cũng có thể giết bọn họ rồi.”  

“Phần thưởng cho hạng nhất của Vạn Tiên lại là một đạo khí, hơn nữa còn do chính tay Ngự Tôn Gỉa luyện chế ra. E rằng nó còn mạnh hơn cả đạo khí bình thường nữa.”  

Minh Thần Quân tiếp tục nói: “Chuẩn bị một chút đi. Sau ba ngày, sẽ có người đưa các cậu đến Táng Tinh Cổ Địa.”  

Nói xong, sắc mặt của Minh Thần Quân liền thay đổi.  

Mười thần tử và thánh nữ hàng đầu trông có vẻ háo hức muốn thử, liếc nhìn thoáng qua Đường Tuấn một cái, rồi sau đó cũng nhao nhao rời đi.  

Táng Tinh Cổ Địa vô cùng nguy hiểm, bọn họ cũng cần phải chuẩn bị cho đầy đủ.  

Sắc mặt Triệu Huyền đầy đau khổ, nói: “Lại là Táng Tinh cổ địa.”  

Ánh mắt anh ta đầy ai oán nhìn ông già Thiên Diễn, nói: “Chưởng giáo, nếu không thì tôi bỏ quyền vậy.”  

Trước chi hội Long Lâu, anh ta vẫn tràn đầy niềm tin.  

Nhưng khi đi theo Đường Tuấn đi vào trong Long Lâu xong, anh ta cảm thấy mình giống như một phế nhân đang ngồi ăn rồi chờ chết, thậm chí còn muốn Đường Tuấn cướp long tức giúp anh ta.  

Mặc dù thực lực tăng lên không ít, nhưng toàn bộ quá trình thực sự quá đáng sợ.  

Tên gia hỏa Đường Tuấn này thật sự rất phiền phức, Triệu Huyền luôn cảm thấy mình đi theo anh ta còn nguy hiểm hơn mất phương hướng.  

Ông già Thiên Diễn cũng bàng hoàng trước tin Đường Tuấn đoạt lại được long tức, nghe xong câu này liền đá một cước vào mông của Triệu Huyền, tức giận nói: “Cái tên không có tiền đồ này, phải học hỏi đàn em Trương một chút. Nhất định phải tới Tán Tinh Cổ Địa, nếu không thì vị trí Thánh tử của cậu, tôi sẽ giao lại cho đàn em Trương của cậu đó.”  

Ánh mắt Triệu Huyền càng thêm ai oán, anh ta thật sự là Thánh Tử của Vạn Diệu Cung sao?  

Tren mặt của ông già Thiên Diễn nở nụ cười thân thiết nhìn Đường Tuấn, hận không thể để anh là Trương Long Sơn thật, thầm nói: “Sao anh không nói cho anh ta biết Vạn Diệu Thiên Nghi không sửa được, để hắn tiếp tục ở lại trong Vạn Diệu cung.  

Chà, cái tên gia hỏa Triệu Huyền này mù đường quá, Long Lâu lớn như vậy nhưng đâu đến mức lạc đường, có lẽ đã đến lúc phải tính đến chuyện đổi thánh nữ rồi.”  

Đường Tuấn rùng mình một cái, mặc dù không biết ông già Thiên Diễn đang nghĩ gì, nhưng anh luôn cảm thấy ông già họm hẹm này đang nghĩ đến chắc cũng không phải chuyện tốt lành gì.  

Anh dò hỏi: “Táng Tinh Cổ Địa là nơi nào vậy?”  

Ông già Thiên Diễn giải thích nói: “Táng Tinh Cổ Đại là một khu vực hỗn loạn, không thuộc phạm vi vủa Trung ương ngân hà, mà nằm ở phía rìa của vũ trụ.  

Rất nhiều người tu hành bị trung ương Tinh Hà hạ lệnh truy sát sẽ chạy trốn đến đây, nhưng khoảng hai, ba nghìn năm trước, một thế lực đột nhiên xuất hiện ở  Táng Tinh Cổ Địa, rồi hợp nhất những kẻ ngoài vòng pháp luật và thành lập một đoàn quân phản loạn, nên chiến tranh lớn nhỏ với trung ương thiên hà tiếp tục không ngừng.”  

Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

Ông già Thiên Diễn nói: “Ba ngày này cậu cứ đi theo tôi, tránh để bị một vài người nhớ thương đến.”  

Đường Tuấn nói: “Vạn Diệu cung không sợ đắc tội người khác sao?”  

Ông già Thiên Diễn đắc ý nói: “Vạn Diệu cung vẫn còn có chút lai lịch. Hơn nữa, lần này cậu cũng đang làm rạng danh cho Vạn Diệu Cung của chúng tôi mà.”  

Triệu Huyền ở bên cạnh lôi kéo ống tay áo của ông già Thiên Diễn.  

Ông già Thiên Diễn tức giận nhìn chằm chằm anh ta nói: “Cậu lại muốn làm cái gì nữa hả?”  

Lúc này ông ta càng nhìn Đường Tuấn càng thuận mắt, nhưng càng nhìn Triệu Huyền thì càng tức giận.  

Triệu Huyền rất ủy khuất nói: “Chưởng giáo, tôi chỉ muốn nói với ông rằng anh ta suýt chút nữa đã giết chết Bạch Phù ở Long Lâu đó. Mặt khác cũng giết chết Hồ Ly nữ tỳ của Hổ Tiêu nữa, cũng suýt chút nữa là làm Hổ Tiêu bị thương nặng.”  

“Đây đều là việc nhỏ, tôi.”  

Ông già Thiên Diễn vỗ vỗ ngực, dáng vẻ giống như không quan tâm, nhưng sau đó âm lượng lại tăng gần gấp đôi, nói: “Cậu nói cái gì chứ?”  

Bình luận

Truyện đang đọc