CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đây là nguyên khí của hệ Thổ, lúc này nó đang được Thành Kha huy động để gia tăng lực lượng của cơ thể.  

Advertisement

“Ra tay cũng một lúc đi, giải quyết cậu ta trong một phút. Nơi này rất gần nội thành, nếu để người bình thường thấy cảnh này, sợ rằng sẽ gây nên hỗn loạn không nhỏ đâu.” Ánh mắt Minh Thanh lóe lên, lạnh lùng nói.  

Tân Kiên gật đầu, trong mắt cũng tản ra từng đợt sát khí: “Có thể khiến ba người chúng tôi đồng thời ra tay như vậy, anh chết cũng có ý nghĩa!”

Thân hình của Thành Kha đột nhiên cao lên hơn mười centimet, cơ bắp trên người cũng càng khoa trương hơn, giống như được bọc thép vậy. Những nguyên khí hệ Thổ kia bị anh ta dung nhập vào trong cơ thể. Đây mới là bộ dáng thực sự của Thành Kha, người cũng như tên, coi như chỉ là va chạm một chút thôi thì cũng bị anh ta đụng bay ra ngoài.  

Chân anh ta giẫm mạnh xuống, cả người giống như được bắn ra từ trong pháo đồng, tung một quyền đánh về phía đầu Đường Tuấn.  

Tân Kiên thì vung thanh kiếm trong tay lên, cơ thể lại nhẹ nhàng, bay lên như một con rồng lơ lửng trên không trung. Khí thế bắn ra bốn phía, cuối cùng anh ta đâm trường kiếm tràn đầy sát khí đó vào tim Đường Tuấn.

Còn Minh Thanh lại là một cao thủ về thuật pháp, hai tay cô ta nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, nguyên khí hệ Mộc trong không khí lập tức kéo đến như thủy triều. Vốn mảnh đất hoang này không có đến một ngọn cỏ, nhưng theo luồng nguyên khí kéo đến, bây giờ cỏ xanh lại mọc đầy, cỏ khô cũng được hồi sinh sống lại. Còn có bảy tám mầm dây leo phá đất trồi lên, bắt lấy cổ chân của Đường Tuấn, không cho anh cử động.  

Những thân dây leo này được Minh Thanh sử dụng nguyên khí hệ Mộc mà lớn lên nên độ bền bỉ của nó có thể vượt qua cả sắt thép.  

Mà lúc này, đường kiếm của Tân Kiên và một quyền của Thành Kha cũng kéo đến.  

Trên mặt Minh Thanh lại hiện ra một vòng ý cười, ba người bọn họ đã sát cánh cùng nhau không biết bao nhiêu nhiệm vụ lớn nhỏ, từ lâu đã phối hợp ăn ý nhịp nhàng với nhau rồi. Khi ba người bọn họ cùng ra tay còn có thể khiến cho cao thủ của cảnh giới Thần Hải chịu trọng thương. Mà chiến tích này ở trong Vảy Ngược không phải ai cũng làm được.  

Minh Thanh lắc đầu, cảm thấy có chút đáng tiếc.  

“Vừa rồi để anh rời đi anh lại không muốn, bây giờ anh cũng chỉ có thể chôn mình ở đây mãi mãi.”  

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Minh Thanh cũng không có ý định nương tay, dây leo dưới đất vẫn bám chặt vào cổ chân Đường Tuấn.  

“Đinh!”  

Đường Tuấn duỗi hai ngón tay ra, trực tiếp kẹp lấy mũi kiếm của Tân Kiên.  

Gương mặt Tân Kiên lập tức biến sắc, anh ta nhanh chóng vận chân khí toàn thân nhưng vẫn không làm thanh kiếm di chuyển một chút nào!  

“Thổ kê ngõa cẩu!”  Đường Tuấn khẽ quát một tiếng, một tay còn lại cũng đánh về phía Thành Kha. 

Bình luận

Truyện đang đọc