CHIẾN THẦN THÁNH Y

Chốc lát sau, Đường Tuấn lại kêu tên hai huyệt vị nữa.  

Ông Qua vẫn chưa phản ứng theo kịp, chậm hơn một chút. Đường Tuấn khẽ cau mày nói nhỏ: "Nhanh lên."  

Vẻ mặt của ông Qua đột nhiên trở nên xấu đi.  

Đường Tuấn đã châm được ba châm, còn ông ta mới một châm, ba hơn một, tốc độ của ông ta không bì kịp Đường Tuấn.  

Nghĩ đến những suy nghĩ trước đây của mình, hai má của ông Qua có chút nóng lên. Với tốc độ này, ông ta gần như không thể theo kịp, căn bản không có thời gian để suy nghĩ, chứ dừng nói là tìm ra sai sót của Đường Tuấn. Ông Qua cảm thấy mình giống như một con rối, bị Đường Tuấn điều khiển, ông ta dường như không cần phải suy nghĩ bất cứ điêu gi, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của Đường Tuấn.  

Mười lăm phút sau, Đường Tuấn cũng hạ một kim cuối cùng.  

Sử thành chủ phun ra một ngụm máu, Sử Ái Vi vội chạy đến dìu ông ta.  

“Cha, cha cảm thấy thế nào?” Sử Ái Vi hỏi.  

Sử thành chủ nhắm mắt không nói, tâm trí chìm xuống, pháp lực trong cơ thể xoay vần không ngừng theo suy nghĩ của ông ta, giống như một dòng sông cuồn cuộn. Ông ta đột nhiên mở mắt ra, lộ ra vẻ không tin nói: " Vết thương trong người cha hình như đã khỏi được phân nửa rồi, pháp lực quanh quẩn trong người đã bị loại bỏ ra ngoài, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng vài ngày là được."  

Nói xong, ông ta đứng dậy cúi đầu với Đường Tuấn, nói: "Cảm ơn cậu."  

Đường Tuấn gật đầu.  

Sử thành chủ nhìn ông Qua đang ở bên cạnh, thấy sắc mặt ông Qua có chút tái nhợt, quan tâm hỏi: "Ngài Qua, ông không sao chứ?"  

Ông Qua vội nói: "Không sao không sao. Sử thành chủ, có cậu Dược ở đây, chữ ngài đó tôi không dám đảm nhận."  

Ông ta nhìn Đường Tuấn, cũng cúi đầu nói: "Cảm ơn cậu đã hướng dẫn."  

Đường Tuấn nói: "Tôi không có hướng dẫn, là bản thân ông tự lĩnh ngộ ra thôi."  

Ông Qua lắc đầu nói: "Nếu không phải hôm nay theo cậu chữa bệnh cho Sử thành chủ, tôi muốn tiến bộ, sợ là cũng phải mất mười mấy năm nữa."  

Tuy rằng khi nãy ông ta giống như một con rối, Đường Tuấn bảo ông ta châm ở huyệt nào thì ông ta châm ở huyết nấy. Sau khi chữa bệnh xong, toàn bộ quá trình này đều lưu lại trong đầu ông ta giống như một bức ảnh, ông ta có thể nắm rõ thủ pháp vận châm và sự kiểm soát khí tức của Đường Hiểu. Từ sau khi trở thành bác sĩ số một ở thành Hồng Dương, ông Qua không còn cảm giác tiến bộ như thế này nữa. Nhưng khi nãy làm phụ trợ cho Đường Hiểu, ông ta đã dốc hết toàn lực, vô hình trung có cảm giác nâng cao bản thân. Đường Hiểu giống như đã chỉ dẫn cho ông ta một bước tiến bộ mới, để ông ta biết tiếp theo mình nên cố gắng ở phương diện nào.  

“Nếu gặp được cậu Dược sớm hơn mười năm, nói không chừng bây giờ tôi không phải là bác sĩ số một ở thành Hồng Dương nữa, mà là số một phủ thành rồi.” Ông Qua không khỏi suy nghĩ.  

Sử thành chủ cười nói: "Xem ra lần này tôi bị thương ngược lại lại trở thành giai thoại."  

Đường Tuấn nói: "Thành chủ, nếu vết thương của ông đã khỏi rồi, vậy Cửu  âm Ngưng Hoa thì?"  

Sử thành chủ nói: "Tôi nói thì sẽ giữ lời, chắc chắn sẽ đưa Cửu  m Ngưng Hoa cho cậu Dược đây. Tối nay phủ thành chủ tôi sẽ tổ chức bữa tiệc mời cậu, cùng các đại thế gia trong thành Hồng Dương, đến lúc đó sẽ đích thân đưa Cửu  m Ngưng Hoa tận tay cậu. Mong là cậu Dược sẽ không từ chối."  

Đường Tuấn do dự một hồi, cũng gật đầu đồng ý.  

Ông Qua cũng cười nói: "Vậy tôi cũng gọi mấy người Vệ Võ qua đó, nếu cậu Dược có rảnh, thì chỉ điểm giúp bọn họ. Nếu có thể có được sự hướng dẫn của cậu Dược, chính là vinh hạnh lớn nhất của bọn họ."

Bình luận

Truyện đang đọc