CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sau Ngô Hộ, một vài vị Thần Quân khác cũng đến. Giống với Ngô Tiềm, bọn họ đều là những trưởng bối trong nhà mà các thanh niên tuấn tài mời đến để ủng hộ cho Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch. Những Thần Quân đó lúc đến đều mang dáng vẻ khí chất bất phàm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Ngô Hộ thì tức khắc cụp đuôi làm người, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, bảo vệ cho con cháu nhà mình, chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.  

“Học trò ngoan, thầy đã tới.” Sau khi đợi khoảng nửa giờ đồng hồ, một tiếng cười sang sảng từ trên trời cao truyền xuống.  

Mộ Cung Hành đang đứng trong toà gác mái, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Thái Thiên tới.”  

Ở bầu trời phía trên quảng trường, một người đàn ông trung niên dáng dấp cao tới gần ba mét, trên lưng đeo một cây đao lớn đang đạp không khí đi đến.  

Trên mặt Phá Cửu Tiêu lộ ra vui mừng, vội vàng bay lên, chào hỏi với người đàn ông trung niên: “Thầy đã tới.”  

Thái Thiên cười ha ha, nói: “Học trò ngoan, khách khí làm gì. Nói đi, lần này gọi thầy tới là vì chuyện gì? Là tên nhãi nào bắt nạt con sao?”  

Mọi người nghe đến đó thì đều mặc niệm thay cho Đường Tuấn. Ai mà không biết, Thái Thiên là người thích bao che khuyết điểm cho người của mình.  

Phá Cửu Tiêu kể lại mọi chuyện một cách khái quát, cũng không thêm mắm, thêm muối gì. Thái Thiên sau khi nghe xong thì không khỏi nhìn về phía Đường Tuấn và A Bảo, ánh mắt sáng quắc, nói: “Hay cho một con yêu thú Thần Quân. Cửu Tiêu, thầy sẽ thu phục nó làm tọa kỵ cho con. Ha ha ha.”  

“Con cảm ơn thầy.” Ánh mắt Phá Cửu Tiêu khiêu khích nhìn về phía Đường Tuấn.  

Thái Thiên lấy cây đao lớn ở trên lưng lấy xuống, cầm trên tay, nói với Đường Tuấn: “Nhóc con, cậu còn ngông cuồng hơn cả ông đây thời còn trẻ tuổi. Có điều, không biết cậu có bản lĩnh gì để ngông cuồng hay không?”  

Câu nói vừa dứt, một đường đao sáng chói từ trên cao bổ xuống, dường như muốn xé rách cả đất trời.  

A Bảo gầm nhẹ một tiếng, không tiếp tục trấn áp Ngô Hộ mà nhảy lên, đón lấy một đao này.  

Sau một hồi ánh sáng chói mắt, A Bảo từ không trung rơi xuống dưới, trên lưng nó có một vết thương dữ tợn, máu tươi chảy ròng ròng.  

Thái Thiên cười ngông cuồng, nói: “Thực lực cũng không tệ, vậy nhưng lại có thể chặn được một đao này, có đủ tư cách để làm tọa kỵ cho học trò của ta. Có điều, mày có thể tiếp được một đao nữa hay không đây?”  

“Liệt Địa Thập Kích!”  

Đây chính là chiêu thức mà Phá Cửu Tiêu đã thi triển trước đó, có thể bộc phát ra thực lực gấp mười lần, nhưng từ trong tay Thái Thiên thi triển ra thì hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.  

Cây đao phát ra ánh sáng rực rỡ khắp trời, làm lu mờ cả thái dương.  

Giờ khắc này, người nhà họ Mộ, ông cháu nhà họ Ngô và những người đang vây xem khác đều ngẩng đầu lên nhìn ánh đao ngập trời, ánh mắt vô cùng hoảng hốt.  

Đây là thực lực của thống lĩnh đội Hắc Hổ sao? Thật sự quá đáng sợ.  

Vẻ mặt thú nhỏ A Bảo không cam lòng, thấp giọng nói: “Thực lực của tôi mà khôi phục lại thì sẽ cắn chết ông.”  

Nói là như vậy, nhưng xem tình hình trước mắt, A Bảo hiển nhiên không phải là đối thủ của Thái Thiên. Nếu miễn cưỡng đi tiếp một chiêu này, nó rất có thể sẽ bị thương nặng.  

Đường Tuấn đang định chuẩn bị ra tay. Thái Thiên e là sắp đạt đến cảnh giới Thần Quân hậu kỳ, thực lực sẽ không hơn kém là bao so với Tùng Tán. Nhưng đúng vào lúc này, một dao động kỳ lạ bỗng nhiên phát ra từ bên cạnh người Thái Thiên, bầu trời vốn tràn ngập ánh đao lại xuất hiện một hỗn loạn rất nhỏ.  

Thái Thiên đang ở trên cao cũng cảm nhận được sự biến hóa nhỏ này, nhưng ông ta còn không kịp nghĩ nhiều thì một âm thanh uy nghiêm vang lên trong sân: “Thống lĩnh Thái Thiên, còn không ngừng tay lại!”

Bình luận

Truyện đang đọc